“Chính xác!”
Giây phút hắn nói ra hai từ đó, cô chợt nhận ra rằng hắn không mất liêm sỉ mà chính là không có liêm sỉ để mà mất!
Phong Thừa Trạch đang định nói gì đó nhưng bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
“Lão đại, đợt vận chuyển này xảy ra vấn đề rồi!”
Đầu giây bên kia vừa ngắt lời, sắc mặt hắn tối sầm lại.
Tên chết bầm nào dám to gan phá hoại chuyện làm ăn của hắn? Chán sống rồi sao?
“Báo cáo tình hình cụ thể đi!” Giọng điệu của hắn vừa lạnh lùng, dứt khoát lại mang theo vẻ nguy hiểm.
Giản Tích Nhu nhìn thấy sắc mặt hắn biến đổi, phần nào đoán được nguyên nhân.
Cô nhìn thấy không nói gì nhiều, chỉ ngồi vào bàn làm việc của mình xem bệnh án.
Hắn nói chuyện điện thoại xong liền vội vàng chỉnh trang lại quần áo chuẩn bị rời đi.
“Lát nữa tôi tới đón em đi ăn tối.
” Hắn dứt lời liền giữ sau gáy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó rời đi.
Hành động vừa rồi của hắn thực sự đã làm con tim bé nhỏ của cô lỡ mất một nhịp!
Yêu nghiệt! Yêu nghiệt! Yêu nghiệt!
Phong Thừa Trạch vậy mà lại có thể khiến tim cô sắp rơi ra ngoài chỉ vì một hành động nhỏ!!
“Bác sĩ Giản, cô ổn chứ?”
Mãi cho tới khi trợ lí vào gọi cô thì cô mới thoát ra khỏi cảm xúc vừa rồi.
“Tôi ổn, có việc gì sao?”
Giản Tích Nhu cố gắng lấy lại bình tĩnh, sao đó hỏi trợ lí Cảnh.
“Dạ không có gì, em chỉ muốn được chỉ giáo chút thôi.
” Cảnh Kiều xua tay, cười tươi nhìn cô.
“Được.
” Cô vừa nói vừa ra hiệu cho Cảnh Kiều ngồi xuống bên cạnh.
….
.
Ở bên Phong Thừa Trạch, sau khi nghe tin kiện hàng xảy ra chuyện hắn đã tức tốc tới hiện trường.
Hắn không ngờ tới, người có gan cướp kiện hàng kia đi lại chính là anh họ của hắn - Phong Vân Triết!
“Chậc, điều tôi không ngờ tới nhất chính là anh lại có gan chặn đường làm ăn của tôi đấy.
” Phong Thừa Trạch cười khẩy, tay đút túi quần hiên ngang khiêu khích anh họ của mình.
“Tôi cũng không ngờ tới em họ mình lại tìm đến cửa nhanh như vậy.
” Phong Vân Triết nào chịu kém cạnh, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt Phong Thừa Trạch lúc này không hề có vẻ ôn nhu như lúc ở bên cạnh cô mà sắc lạnh, hằn lên tia lạnh lùng, tàn ác.
Tay hắn lúc này đang mân mê chiếc bật lửa được chạm khắc tinh xảo, một tay vẫn đút túi quần nhưng ánh mắt thì lại lạnh thấu xương.
Nhìn hắn lúc này như đang tính toán một kế hoạch nào đó, rất đáng sợ.
Phong Vân Triết thì lại tưởng hắn đang suy nghĩ cách rút lui thì cười đắc thắng, ra hiệu đàn em lui xuống.
“Bây giờ đầu hàng còn kịp đấy Phong Thừa Trạch.
”
Phong Vân Triết vừa dứt lời, từng chiếc trực thăng chở đội tác chiến tinh nhuệ nhất của hắn liền đáp xuống đất.
Sắc mặt của Phong Vân Triết từ đắc thắng dần chuyển sang tái mét, không còn vẻ tự tin như ban đầu.
Tình huống bất lợi hiện tại, anh ta chỉ có thể “cá chết lưới rách” với hắn.
Anh ta phất tay ra lệnh, ngay lập tức đàn em liền lôi súng trong người ra, chĩa thẳng về phía hắn.
Ánh mắt của Phong Thừa Trạch càng lạnh hơn, thậm chí nhìn kĩ còn thấy tia máu hằn lên.
Nếu “anh họ” của hắn đã muốn