Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ như hỏi cung, cuối cùng đám phóng viên cũng chịu buông tha cho cô khi nhìn thấy ánh mắt không mấy vui vẻ của Phong Thừa Trạch dành cho bọn họ.
“Cảm ơn cô Giản đã phối hợp cùng với chúng tôi.” Một người trong đám phóng viên lên tiếng cảm ơn, sau đó bọn họ lần lượt rời khỏi phòng bệnh của hắn.
Họ có thể nhận thấy ánh mắt “thân thiện” của hắn đang chĩa về phía họ, nếu còn ở lại thêm một giây một phút nào nữa không biết chừng ngày mai họ sẽ được gặp ông bà tổ tiên cũng nên.
“Cuối cùng cũng rời đi hết rồi.” Giản Tích Nhu ngồi phịch xuống ghê sofa, thở dài mệt mỏi.
Phong Thừa Trạch thấy vậy nhanh chóng đứng dậy, định bước lại phía cô thì bị cô cản lại.
“Anh về giường nằm cho tôi! Điên hay sao mà anh còn xuống?” Cô thấy hắn định đi lại chỗ mình thì ngăn cản.
Vết thương của hắn nói nhỏ thì cũng không nhỏ, nói lớn thì cũng không lớn nhưng lại dễ bị nhiễm trùng.
“Thế em lại đây đi.” Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ cạnh mình, ý muốn cô ngồi xuống cạnh hắn.
Nào có ngờ, hành động của hắn lại khiến cô hiểu nhầm thành hắn muốn cô nằm xuống bên cạnh.
“Anh bị điên à? Ban ngày ban mặt nằm nằm cái gì?” Giản Tích Nhu tỏ thái độ với hắn.
Thật chả hiểu tên này cả ngày trong đầu chỉ nghĩ gì nữa.
Thấy cô hiểu nhầm ý mình, hắn không những không tức giận thậm chí còn vui ra mặt.
“Em…”
Hắn chưa nói hết lời thì Phong Thư Hân - mẹ của Phong Vân Triết liền đẩy cửa xông vào.
Đám vệ sĩ của hắn xem đã đã bị bà ta động tay động chân vào không ít!
“Anh họ mày vừa bị mày gi3t chết một cách tàn nhẫn, vậy mà mày không có một chút đau buồn.
Thậm chí, mày còn có tâm trạng ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt.” Bà ta vừa nói vừa gằn lên, bộc lộ rõ sự tức giận trong giọng nói.
Có vẻ như, bà ta bây giờ thực sự như sắp phát điên phát rồ lên rồi.
“Anh ta xứng đáng bị như vậy!”
Hắn thản nhiên đáp lại Phong Thư Hân, thậm chí một cái liếc mắt cũng chẳng thèm liếc khiến cơn giận của bà ta càng được đẩy lên cao hơn.
“Mày!” Phong Thư Hân gằn giọng, đưa tay lên định tát hắn.
Nào ngờ Giản Tích Nhu một quyền liền hạ gục bà ta trước ánh mắt bất ngờ của hắn và đám vệ sĩ.
Phu nhân của hắn thật sự rất ngầu nha!
Hắn cảm thán một câu, sau đó liếc nhìn đám vệ sĩ ra hiệu một điều gì đó.
Phong Thư Hân lúc này đang rất tức giận mà chẳng thể làm gì, tay bà đã bị cô khống chế sau lưng khiến bà ta khó mà cử động được.
Không thể cử động, bà ta trừng mắt oán hận nhìn hắn.
Hận đời bất công để cho hắn thâu tóm mọi quyền lực trong tay, chỉ để con trai bà nắm một tí quyền gọi là lợi ích của “cháu ngoại”.
“Mày dám động đến một sợi