“Tự tin của tôi dựa vào cá cược của chúng ta.
”
Nghe hắn nói xong cô liền giật mình, nếu không phải hắn nhắc thì cô cũng quên béng mất chuyện này.
Sao tên này nhớ dai vậy? Mong có con vậy sao?
“Anh muốn có con lắm hả?” Giản Tích Nhu đặt bát cơm xuống, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn hắn.
Thấy thái độ của cô nghiêm túc, hắn cũng đặt bát đũa xuống nhìn cô.
“Tôi không thích trẻ con lắm nhưng con của chúng ta thì chắc chắn là có.
” Hắn không sau nghĩ nhiều liền đáp.
Câu trả lời của hắn làm cô thực sự rất bất ngờ, cũng dần tin tưởng hơn vào tình yêu của hắn dành cho cô.
Giản Tích Nhu không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục ăn cơm.
……
Hôm nay cũng như hôm qua, hắn đưa cô cùng tới tập đoàn với hắn.
Nhưng vừa vào đến cửa công ty, người họ không muốn nhìn thấy nhất lại đang đứng ở bàn lễ tân.
“Tôi muốn lên phòng của anh Thừa Trạch để đợi anh ấy.
” Cố Minh Nguyệt nói với lễ tân bằng giọng kênh kiệu.
Dù sao, với gia thế của cô ta muốn lên phòng hắn thì không phải là vấn đề khó khăn gì.
“Thưa cô, muốn gặp tổng giám đốc thì phải có hẹn trước.
” Di Vũ Thư chuyên nghiệp nói.
Vừa nhìn người đứng ở bàn lễ tân kia cô liền nhận ra ngay Cố Minh Nguyệt và… hình như người còn lại chính là bạn thân của cô.
Giản Tích Nhu không thể ngờ được rằng, bạn thân của mình lại đang làm ở tập đoàn của hắn!
“Vũ Thư!” Cô lên tiếng gọi.
Nghe thây giọng của Giản Tích Nhu, Di Vũ Thư theo bản năng cũng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Cố Minh Nguyệt lúc này cũng quay lại, nhìn thấy hắn đang đi theo sau cô với gương mặt cưng chiều thì oán hận trong lòng.
Đáng lẽ ra sự cưng chiều đó là dành cho cô ta nhưng bây giờ lại thuộc về cô!
“Thừa Trạch, sao hôm nay anh đi làm muộn vậy? Cô nhân viên nữ đó nhất quyết không để em lên phòng anh ngồi đợi.
” Cô ta bước lại phía hắn, khoác tay vào cánh tay hắn rồi chỉ tay về phía Di Vũ Thư nói.
Phong Thừa Trạch cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Thấy biểu hiện này của hắn, cô ta đắc ý ra mặt.
Có lẽ cô nhân viên lễ tân kia sắp bị đuổi việc rồi, dám cản cô ta làm gì có chuyện được sống yên ổn chứ.
“Cô bỏ bàn tay của cô ra khỏi tay tôi mau! Bẩn!” Hắn ghét bỏ nói.
Xưa nay ai cũng biết Phong Thừa Trạch hắn có bệnh sạch sẽ, duy chỉ có một người có thể đụng chạm vào hắn một cách thoải mái.
Người đó chính là Giản Tích Nhu!
Cố Minh Nguyệt khó xử, cười gượng rồi bỏ tay ra khỏi tay hắn.
“Còn về nhân viên lễ tân kia, cô ấy đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình.
”
Phong Thừa Trạch thực sự rất hài lòng về thái độ làm việc cũng như trách nhiệm của nhân viên lễ tân kia, và hình như vợ của hắn cũng có quen biết thì phải.
“Nhưng… nhưng em đến gặp anh cũng cần đặt lịch hẹn trước sao?” Cô ta ngẩng lên nhìn hắn, gương mặt uất ức.
Phong Thừa Trạch chẳng mấy quan tâm cô ta, sải bước đi tới bên cạnh cô, rất tự nhiên giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo về phía mình.
Lúc này Giản Tích Nhu đang đứng cạnh Di Vũ Thư, bị hắn