Sáng hôm sau, Phong Thừa Trạch dậy từ rất sớm đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
Giản Tích Nhu ngủ dậy, vẫn chưa tỉnh ngủ dụi mắt bước tới cầu thang.
Mùi thơm của thức ăn từ nhà bếp bay tới sộc thẳng vào mũi làm cô tỉnh ngủ, mắt mở to hết cỡ.
Là mùi của sườn xào chua ngọt!
“Anh làm món em thích ăn nhất sao?” Giản Tích Nhu gặp món tủ, như một đứa trẻ tung tăng chạy xuống bếp.
Hắn lúc này đã không còn dáng vẻ âu phục thường thấy, giờ đây hắn khoác lên mình bộ đồ ngủ và chiếc tạp dề để vào bếp.
Nghe thấy giọng cô, hắn lập tức dừng thao tác tay của mình lại, rửa tay rồi đi lại phía cô.
“Chịu dậy rồi sao?” Hắn cưng chiều xoa đầu cô, nở một nụ cười dịu dàng hiếm có khiến người hầu trong nhà suýt chút bật ngửa.
Giản Tích Nhu không chút ngại ngần, lao thẳng vào vòng tay ấm áp của hắn.
Phong Thừa Trạch thấy cô chủ động cũng giật mình, mèo nhỏ bình thường không bao giờ biết chủ động nay lại tự mình lao vào lòng hắn?
Đúng là chuyện hiếm có mà!
“Ừm, tỉnh dậy không thấy anh đâu liền chạy đi tìm.
”
Giản Tích Nhu ở trong lòng hắn, dụi dụi cái đầu nhỏ vào lồ ng ngực rắn chắc của ai kia làm cho hơi thở của hắn dần trở nên nóng bỏng hơn.
“Phong Thừa Trạch, anh có phản ứng rồi.
” Cô cười xấu xa, bàn tay nhỏ bé vẽ từng vòng tròn trên lồ ng ngực hắn như để khiêu khích hắn.
Hô hấp của hắn dần trở nên khó khăn, ánh mắt dần đục đi trông thấy.
“Đừng làm loạn, nếu không em chết chắc rồi!” Phong Thừa Trạch gằn giọng, ánh mắt chứa đầy d*c vọng nhìn cô.
Có vẻ như lúc này Giản Tích Nhu vẫn chưa biết sợ là gì, lại dám cả gan thẳng tay đưa xuống chỗ dưới của ai kia sớm đã dựng lên mà sờ mó.
“Anh Phong, mới sáng sớm đã hưng phấn thế này sao?” Cô cười xấu xa vuốt v e [email protected] nhỏ của hắn qua một lớp vải.
Phong Thừa Trạch bị hành động của cô làm cho thở gấp, bàn tay cũng không yên phận bắt đầu đưa lên mò mẫm phía trong áo của cô.
“Anh Phong, làm như thế giữa chốn đông người là không được đâu.
”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, lập tức bế cô lên phòng tiếp tục công việc “tạo em bé”.
……
Đến khi Giản Tích Nhu tỉnh dậy cũng đã là 2 giờ chiều, cô khó khăn ngồi dậy xoa xoa eo của mình.
Tên này thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà, đã làm thì làm cho tới bến là sự thật nha!
“Em có còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Hắn bước ra từ trong nhà tắm ra thấy cô đang ngồi đau khổ trên giường thì nhếch môi cười xấu xa.
Giản Tích Nhu quay sang nhìn hắn một cái, trong miệng âm thầm chửi hắn là tên khốn không biết chừng mực.
Hắn nhìn biểu cảm gương mặt của cô liền biết rằng cô đang thầm chửi mình cũng không phàn nàn gì, thậm chí còn thêm dầu vào lửa.
“Chẳng phải em khiêu khích anh trước sao? Kết quả chọc vào lửa