Phương Thần chạy khắp nơi tìm Clara anh không lái xe vì sợ sẽ không nhìn thấy cô, bỏ lỡ qua cô, tìm kiếm cô đến trưa nhưng vẫn không thấy cô anh càng lo lắng hơn, anh rất hối hận vì lúc đó lớn tiếng với cô. Anh quay về khách sạn nuôi hi vọng sẽ nhìn thấy cô ở khách sạn.
Bước vào phòng Phương Thần vẫn không thấy bóng dáng của cô anh thất thần ngồi xuống giường, bỗng nhiên ở phía sau có một bàn tay vỗ vỗ lấy lưng anh:
"Này! Anh làm sao vậy? Sao lại ngồi thẫn thờ ở đây?"
Vừa nghe thấy tiếng Clara anh quay lại ngay lập tức quả thật là cô, anh đứng bật dậy ôm chằm lấy cô khiến cho cô đứng hình, tròn mắt ngơ ngác. Phương Thần buông cô ra nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu:
"Cô đã đi đâu vậy chứ? Tôi đi tìm cô khắp nơi cô có biết mà mọi người rất lo lắng cho cô không?"
Clara đã không còn giận anh nữa nhưng ngoài mặt vẫn còn rất giận anh:
"Chẳng phải anh nói tôi phiền sao? Tôi đi cho khuất mắt anh để anh khỏi phiền."
Phương Thần cảm thấy áy náy trong lòng:
"Vậy bây giờ cô đã quay về đây có phải là cô đã không còn giận tôi nữa đúng không?"
Clara đảo mắt sang hướng khác phủ nhận:"Không phải!"
"Vậy thì tại sao chứ? Tại sao cô lại quay về trong khi cô vẫn còn giận tôi?"
"Là tại vì tôi đói bụng mà chuyện này tất cả cũng tại anh đáng lẽ một hồn ma như tôi không cần ăn nhưng anh lúc nào cũng cho tôi ăn mỗi bữa toàn là những món ngon cho nên bây giờ không ăn tôi lại cảm thấy khó chịu."
Phương Thần bật cười rồi gọi đồ ăn lên phòng cho cô, rất nhiều món ăn ngon được dọn lên bàn cô nhanh chóng đến ăn, anh chống cằm nhìn cô ăn:
"Tiểu Vân! Cô đang rất đói sao?"
Clara vừa ăn vừa gật đầu, Phương Thần lại hỏi tiếp:"Vậy đồ ăn tôi gọi cho cô nó có ngon không?"
Clara tiếp tục gật đầu, Phương Thần khẽ nhếch môi mỉm cười hỏi cô tiếp tục:
"Vậy cô đã hết giận tôi rồi đúng không?"
Clara cũng không để ý câu hỏi của anh mà