Phương Thần nhìn Clara chằm chằm, lạnh giọng hỏi cô:
"Em và anh ta quen nhau từ khi nào?"
Clara nhìn anh rồi nhìn Âu Dương Dật Huân bình thản trả lời:
"Tôi quen anh ấy ngày hôm qua anh ấy có một khả năng đặc biệt là có thể nhìn thấy ma không chỉ riêng tôi đâu."
Sắc mặt của Phương Thần càng đen hơn, cả người tỏa ra một khí lạnh thấu xương, giọng nói của anh lạnh lẽo:"Hợp đồng này tôi không ký tôi và anh sẽ không hợp tác với nhau cho nên bây giờ hết chuyện rồi mong anh về cho. Việt Trạch! Tiễn khách."
Việt Trạch nhướng mày kinh ngạc, vẫn đứng im một chỗ, Âu Dương Dật Huân sớm đã biết được anh sẽ có thái độ như thế Âu Dương Dật Huân đứng dậy khẽ cau môi rồi rời đi, ánh mắt của Phương Thần vẫn trừng trừng, sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống Âu Dương Dật Huân.
"Này! Người ta đã đi rồi mà ánh mắt như muốn cắn người ta vậy?" Bạch Nhã Băng bật cười, châm chọc Phương Thần.
Phương Thần vừa nghe cô nói thế liền quăng cho cô một cặp mắt sắc lạnh, Lục Dĩ Tường khoác tay lên vai Bạch Nhã Băng cau mày nhìn Phương Thần:
"Này! Cậu đừng có nhìn Nhã Băng của tôi bằng ánh mắt đó."
Bạch Nhã Băng hất tay của Lục Dĩ Tường ra, gương mặt tỏ vẻ khó chịu:
"Tôi là của anh từ khi nào chứ? Tránh xa tôi ra một chút."
Mọi người nhìn hai người bọn họ mà bật cười, tiếng chuông điện thoại của Dạ Thành Đông reo lên làm cho tiếng cười của mọi người đều tắt hẳn, anh mở điện thoại nhìn thấy màn hình hiện hai chữ vợ yêu môi của anh ngay lập tức cau lên, giọng nói cũng đầy ngọt ngào:"Anh nghe nè vợ!"
Vừa nói xong tất cả mọi người đều đồng loạt lè lưỡi, làm biểu cảm, hành động như muốn nôn. Sắc mặt của Dạ Thành Đông đột nhiên thay đổi nhanh chóng, anh đứng bật dậy:"Được! Anh sẽ bay sang đó ngay, em đừng lo lắng quá."
Dạ Thành Đông tắt điện thoại vội vàng nói với mọi người:
"Có chuyện không hay rồi, phụ hoàng đột nhiên lên cơn đau tim bây giờ đã được đưa vào bệnh viện rồi tình hình bây giờ không