Clara nâng tay lên sờ mặt của Phương Thần, mỉm cười giọng nói có chút yếu ớt:
"Sao anh lại gầy hơn trước rồi? Không còn đẹp trai hơn trước nữa như vậy thì làm sao làm người yêu của em được chứ?"
Phương Thần xúc động vô cùng khi thấy cô tỉnh lại anh không hề để ý những câu nói của cô.
"Khoan đã! Em mới vừa nói gì? Người yêu?" Phương Thần bình tĩnh lại, định hình được lời nói của cô anh liền phản ứng ngay lập tức.
Clara dang rộng vòng tay ra, nước mắt đã lưng tròng cô mỉm cười gọi anh đầy yêu thương:
"Thần! Em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi."
Phương Thần vui mừng, hạnh phúc ngay lập tức ôm chặt lấy cô, ôm cô thật chặt để thỏa mãn sự nhớ nhung anh dành cho cô, nước mắt của anh nhẹ nhàng rơi xuống trong sự hạnh phúc khó tả thành lời:
"Thật tốt quá rồi! Cuối cùng em cũng đã nhớ lại."
Hạ Tử Quyên cùng bọn người Dạ Thành Đông vừa nghe cô tỉnh lại liền tức tốc chạy đến nhìn thấy hai người đang ôm nhau mọi người đều cười tủm tỉm, im lặng. Âu Dương Dật Huân bỏ lại mọi việc trong tập đoàn chạy thật nhanh đến bệnh viện khi vừa đến anh nhìn thấy hai người ôm nhau anh chỉ mỉm cười một nụ cười chua xót, đau lòng.
Clara nhìn thấy Âu Dương Dật Huân cô liền cười nhẹ với anh:
"Tôi còn nợ anh một lời xin lỗi, tại đây tôi xin lỗi anh về chuyện bà của anh."
Âu Dương Dật Huân nhướng mày ngạc nhiên trong lòng vui mừng:
"Cô đã nhớ lại rồi sao?"
Cô gật đầu, miệng cứ cười nhẹ Phương Doanh Trần đi bên ngoài đi vào hỏi thăm cô:"Cháu đã tỉnh rồi sao? Cháu không sao chứ? Khi bác nghe tin cháu gặp cháu bác đã hoảng hốt, lo lắng cố gắng sắp xếp công việc để đến đây thăm cháu. Tất cả cũng là tại bác nếu bác không hẹn cháu ra ngoài thì cháu cũng không gặp chuyện như thế."
Phương Thần cau mày nhìn ba của mình:
"Ba nói vậy là sao chứ? Mà ba và Tiểu Vân quen biết với nhau sao?"
Phương Doanh Trần ngồi xuống