Về đến bệnh viện, Phương Thần nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên đặt trên bàn anh liền liếc nhìn Việt Trạch, Việt Trạch nhanh chóng giải thích với anh:
"Lúc nãy, tôi đem đồ ăn đến cho Clara tiểu thư nhưng cô ấy bảo sẽ không ăn cho đến khi nào biết anh đang ở đâu? Sau khi cô ấy biết rồi thì đã vội vàng chạy đến đó tôi cũng quên mất chuyện đồ ăn. Xin chủ tịch hãy tha lỗi cho tôi."
Việt Trạch vừa giải thích vừa cúi thấp người nhận lỗi, Clara không muốn Việt Trạch vì cô mà bị anh mắng hay trừng phạt cô liền bày ra vẻ mặt giận dỗi với anh:
" Anh đừng có ở đó mà trách Việt Trạch tất cả đều là tại anh anh đừng có đứng ở đó mà trách ai? Nếu không phải tại anh thì em đâu có bỏ bữa rồi mặc đồ bệnh nhân chạy đến đó chứ?"
Phương Thần ngay lập tức thay đổi thái độ, chấp nhận đó là lỗi của mình dịu dàng ân cần vịnh lấy vai cô, cưng chiều nói:
"Đúng! Đúng! Đó là lỗi của anh tất cả đều là tại anh em đừng giận nữa để anh đi mua đồ ăn khác cho em cái này đã nguội đã không còn ngon nữa rồi."
Phương Thần vội vã đi mua đồ ăn khác cho cô, Bạch Nhã Băng lắc đầu, thở dài:
"Clara! Nếu như Phương Thần cứ cưng chiều cậu như thế tớ sợ có một ngày cậu sẽ trở nên bướng bỉnh, hư hơn đó."
Clara hỉnh mũi lên nghênh mặt với Bạch Nhã Băng, rất nhanh Phương Thần đã mua đồ ăn về, anh nhìn cô ăn mà không chớp mắt Bạch Nhã Băng lại lên tiếng trêu:
"Clara! Nếu như lúc nãy cậu không nói là cậu muốn tự ăn thì bây giờ Phương Thần đang thổi đút cho cậu ăn đấy."
Clara trừng trừng nhìn Bạch Nhã Băng:"Cậu thôi trêu tớ đi để tớ xem sau này cậu và Lục Dĩ Tường có như thế không? Theo tớ thấy Lục Dĩ Tường sẽ không thể nào thoát khỏi số kiếp thê nô đâu."
Bạch Nhã Băng bĩu môi xùy một tiếng, ăn xong cô nhìn anh và mọi người rồi nói:
"Ngày mai em sẽ chính thức đi làm lại em chán phải ở cái bệnh viện lắm rồi em vào bệnh viện đến nỗi các bác sĩ ở đây hầu như ai