Đến gần chiều, Clara đi dạo quanh bờ biển cô nhìn thấy một vỏ sò rất đẹp cô cúi người xuống nhặt bỗng có một bóng người đang đứng trước mặt cô, cô ngước mặt lên nhìn vừa nhìn thấy cô liền đứng thẳng người dậy, mày khẽ cau lại:
"Phương Chí Bình?"
Phương Chí Bình nhếch môi mỉm cười nhìn cô:
"Em vẫn còn nhớ tôi sao? Thật bất ngờ đó không ngờ anh lại có thể khiến em khắc sâu trong tâm trí."
Cô bật cười một điệu cười mỉa mai, khinh bỉ:"Anh đang ảo tưởng quá rồi đó sở dĩ tôi có thể nhớ và nhận ra anh là vì anh là anh trai cùng cha khác mẹ với Thần còn nữa là một tên lưu manh thối lợi dụng một cô gái đang say."
"Anh không cần biết là em vì chuyện gì mà nhớ anh anh chỉ cần biết là em nhớ đến anh là được còn những chuyện khác anh không quan tâm."
"Đúng là đồ mặt dày, vô liêm sỉ." Clara lườm Phương Chí Bình mắng anh rồi bỏ đi.
Vừa định đi cô liền bị Phương Chí Bình kéo ngược lại, cô ngay lập tức vùng vẫy, hất tay của Phương Chí Bình ra quát lớn:
"PHƯƠNG CHÍ BÌNH! Anh đang làm cái gì vậy?"
Cùng lúc ấy, Phương Thần đi mua đồ ăn cho cô trở lại nhìn thấy cô đang giằn co với Phương Chí Bình anh ngay lập tức chạy lại, đẩy anh ta ra:
"Phương Chí Bình! Chẳng phải tôi đã cảnh cáo anh là không được đến gần Tiểu Vân nữa sao? Anh xem lời nói của tôi là gió thoảng qua tai hay sao?"
Phương Chí Bình dùng ánh mắt lạnh nhìn anh, mỉm cười như không:
"Lời cảnh cáo đó em nghĩ là anh sẽ sợ sao? Đúng như lời của em nói đấy anh xem những lời nói của em là gió thoảng qua tai không hề quan tâm tới."
"Thần!" Phương Thần định lao đến đánh Phương Chí Bình