Phương Thần hít một hơi thật sâu nhìn mọi người rồi nói:
"Sau khi tôi nói chuyện này thì mọi người hãy hết sức bình tĩnh có thể mọi người sẽ không tin nhưng đó là sự thật. Đặc biệt là cậu đó Thành Đông cậu hãy bình tĩnh nhất có thể."
Dạ Thành Đông cau mày nhăn nhó:"Chuyện gì mà nhìn cậu nghiêm trọng quá vậy?"
Phương Thần quay người lại nhìn Clara rồi quay lại nhìn mọi người:
"Cô gái mà tôi tìm vào hai năm trước người mà đã nôn lên người tôi còn đánh vệ sĩ của tôi chính là Clara và tôi đã gặp lại cô ấy ở sân bay thành phố S vào cái ngày cô ấy bị tai nạn."
Hạ Tử Quyên cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, cô khó hiểu hỏi:
"Clara gặp tai nạn trên đường đến sân bay ở L.E mà? Tại sao anh lại gặp em ấy ở thành phố S được?"
Đối với người sợ ma như Dạ Thành Đông vừa nghe Phương Thần nói thế liền nghĩ đến và hiểu những gì Phương Thần nói, gương mặt vặn vẹo khó coi lắp bắp hỏi:" Ý cậu nói...là...là...cậu...cậu cái cậu...cậu gặp là hồn...hồn ma của Clara?"
Phương Thần khẽ gật đầu Dạ Thành Đông trợn mắt, rút người lại còn Hạ Tử Quyên và Galvin thì cau mày không tin nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn Phương Thần bằng ánh mắt nghi ngờ.
Phương Thần quay người lại nhìn Clara, Dạ Thành Đông thấy anh nhìn ra phía sau thì đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh chỉ về phía anh nhìn:
"Thần! Đừng...đừng có nói với tôi là em ấy đang ở đây và đứng phía sau cậu nha?"
Anh quay người lại gật đầu rồi nói:"Cô hãy chứng minh cho họ biết là cô ở đây đi."
Clara đi đến bàn cầm ly nước lên người bình thường nhìn thấy chính là cái ly nước đột nhiên lơ lửng trên không. Dạ Thành Đông tim như ngừng thở khi nhìn thấy cảnh này, anh nắm lấy tay Hạ Tử Quyên rất chặt, giọng nói sợ hãi:
"Vợ! Vợ! Em thấy gì không?"
Phương Thần lạnh lùng chân vắt chéo hỏi:"Bây giờ mọi người đã tin những lời tôi đã nói chưa?"
Ba người hướng mắt về anh