Mẹ Bùi mở mắt ra, ý thức dần dần rõ ràng, bà cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, cảm thấy có cái gì đó nhéo ở cổ bà, hô hấp của bà rất khó khăn."Mẹ mới vừa rồi làm sao vậy?" mẹ Bùi sâu kín hỏi.“Mẹ, mẹ trước uống một ngụm nước đã.” Hứa Mộ Nhan thân thiết đem ly nước đưa cho bà.“Mẹ, chi dâu vừa cứu mẹ….mẹ vừa mới bị mắc nghẹn bánh dẻo, cho nên khó thở, về sau buổi tối mẹ không nên ăn những thức ăn khó tiêu nữa.” Bùi lạp Thần cười trả lời.“Thì ra là vậy, lần này thật làm phiền con Mộ Nhan, nếu không cái mạng già này của mẹ sợ sẽ phải chôn vùi ở bánh dẻo này đi.” mẹ Bùi từ ái kéo tay Hứa Mộ Nhan, ánh mắt nghiêm nghị lúc trước đối với cô giảm bớt, thay vào đó là một mảnh ấm áp.“Đúng vậy, may lần này có chị dâu là bác sĩ, nếu không chờ xe cứu thương đến không biết là đợi bao lâu đâu.”“Mẹ, lúc đấy cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, thời gian không còn sớm mẹ đi ngủ thôi.”Lời nói Bùi Lạp Minh như một chậu nước lạnh làm dập tắt không khí đang hòa hợp lúc này.Đúng lúc này điện thoại di động Bùi lạp Minh vang lên, “Cái gì! Đừng nóng vội, tôi đến ngay bây giờ.”Sau đó anh hoảng hốt đi qua Hứa Mộ Nhan chạy ra ngoài cửa.“Anh! Hơn nửa đêm rồi anh còn muốn đi đâu !”Hứa Mộ Nhan nhìn bóng lưng đã di xa của anh, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, nếu như cô không có đoán sai thì người gọi thiện thoại cho anh là Hạ Tình đi.——————Hôm sau đến giờ tan việc, điện thoại di động trong túi Hứa Mộ Nhan vang lên, ra là cô bạn thân Shasha của cô thất tình, cần cô một bác sĩ an ủi cô ấy.Kể từ sau khi cô kết hôn đến nay chưa có cùng Shasha gặp mặt, cô cũng đang định tối nay không về nhà ăn cơm , phá vỡ một lần quy định của nhà họ Bùi phải về nhà ăn cơm tối lúc 7 giờ rưỡi.Đứng chờ thang máy, Hứa Mộ Nhan goi điện thoại cho Bùi