Bốn mắt chạm nhau, Hứa Mộ Nhan nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của anh đột nhiên thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi sau đó đó lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, tựa như đang tự hỏi cái gì đó.- Nếu như hôm nay là sinh nhật của cô, cô sẽ có ước vọng gì?- Ước vọng trogn sinh nhật sao có thể tùy tiện nói ra, nói ra cũng không linh nghiệm.Thật ra thì ước vọng sinh nhật của tôi chính là hi vọng có một ngày anh sẽ thích tôi, như vậy bao dung, nỗ lực và chờ đợi trước kia tôi bỏ ra sẽ không bị lãng phí. . .Bùi Lạp Minh, đây chính là ước vọng duy nhất của tôi, khi nào anh mới có thể hiểu?Mắt Bùi Lạp Minh khóa chặt trên khuôn mặt bình tĩnh của cô, một hồi lâu anh dịu dàng mở miệng:- Cám ơn cô, thật ra thì ngay cả bản thân tôi cũng quên hôm nay là sinh nhật của mình.Hứa Mộ Nhan nhìn Bùi Lạp Minh chậm rãi đi về phía mình, không khỏi bị nụ cười ấm áp trên mặt nhất mặt anh mê hoặc, rồi ngay sau đó anh cúi người, môi ấm áp lập tức chặn môi cô lại. . .Ầm ——Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy tức khắc có một dòng điện chạy qua môi cô, khủng bố toàn thân. . .Vẻ mặt kinh ngạc!Mà ánh mắt của cô cũng mở rất lớn, rất lâu không thể phản ứng kịp. . .Đây là lần thứ hai cô nhìn lông mi dày đậm trên mắt anh ở khoảng cách gần như vậy. Khoảng cách gần như vậy nghe thấy cả hơi thở nóng rực mê người trên người anh, Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trái tim đập rất nhanh. . rất là nhanh. . .Giống như qua một thế kỷ thật lâu, Bùi Lạp Minh mới nhẹ nhàng ròi khỏi cô:- Cô biết không? Cô không được yêu đâu đấy.Hứa Mộ Nhan muốn mở miệng, nhưng cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, một câu cũng không nói lên được. . .An Thần nói tốt nhất là không được nhắc tới Hoắc Noãn trước mặt anh, cô cũng biết anh vẫn không buông được Hoắc Noãn, nhưng cô không quan tâm, thật sự không quan tâm. . .- Cám ơn cô đã cùng tôi trải qua sinh nhật năm nay. - Rốt cuộc, vẫn là anh mở miệng trước phá vỡ yên tĩnh nặng nề.- Vừa rồi rất xin lỗi. . .Ánh sáng mỏng manh trong phòng, ánh trăng mông lung xuyên thấu thủy tinh vừa vặn chiếu vào diện