- Không cần đánh, đi, tôi dẫn cô đến nơi này.Sau khi buông lời, Bùi Lạp Minh lập tức xoay người cất bước rời đi, bỏ lại một mình Hứa Mộ Nhan không hiểu gì, một mặt ngây ngốc, sững sờ, nhìn bóng lưng anh từ từ đi xa. . .- Anh muốn đưa tôi đi đâu?- A!Bùi Lạp Minh đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiềng cô nhỏ giọng kêu một tiếng, anh bỗng nhiên quay đầu lại.- Thật khâm phục cô, đi đánh golf còn mang giày cao gót. - Bùi Lạp Minh khẽ nhíu đầu lông mày. sắc mặt nghiêm túc giận dữ trách móc.- Đó là bởi vì sáng sớm lúc ra cửa anh ở trong xe liên tục ấn còi làm cho tôi quên thay giày. - Cũng may chỉ là trẹo sơ một chút, cô xoa nhẹ mấy cái là đã không có gì đáng ngại.Dọc theo đường đi, ngoài một câu nói giao phó cho An Thần lái xe đến nhà hàng thì sau đó Bùi Lạp Minh không hề mở miệng, An Thần cũng lặng yên lái xe.Hứa Mộ Nhan dùng tầm nhìn ngoài len lén mắt liếc đến anh ở bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt anh trầm tư nhìn ra xa phía trước. Có lẽ đến gần quá rồi, hơi thở nóng rực của anh lúc nào cũng dễ dàng quất vào mặt cô giống như một trận gió nhẹ nhẹ. Có lẽ đến gần quá rồi, cô và cánh tay của anh lúc nào cũng như có như không lơ đãng nhẹ nhàng đụng vào. Trong phút chốc Hứa Mộ Nhan lại có chút không biết làm sao, thậm chí có phần lúng túng khó hiểu.- Chúng ta phải đi đâu?- Đợi lát nữa cô sẽ biết!Ai nói lòng của phụ nữ giống như kim dưới đáy biển? Vị đại nhân bên cạnh này còn không phải là một người khiến người ta khó nắm bắt sao?Không biết qua bao lâu, xe ở dừng lại bên ngoài sân một nhà hàng.Thì ra là anh đưa cô đến nhà hàng trong sân bóng, lúc này đúng là cô cảm thấy hơi đói rồi.Cả phòng ăn thiết kế tao nhã, tinh xảo. Sau giữa trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ từng đợt chiếu xuống đi vào trong phòng, rất ấm áp.Hứa Mộ Nhan ở bên cạnh anh nhìn các phục vụ cung kính gật đầu đối với anh, trước một câu, sau một câu "Bùi tổng khoẻ."Bọn họ ngồi xuống ở vị trí góc khuất nhất gần cửa sổ, ngăn cách với các bàn ăn khác bởi một tấm bình phong.Tầm nhìn mênh mông, rộng lớn và cảnh đẹp tự nhiên bên ngoài sân bóng không hề bị cản trở thu hết vào đáy mắt.- Muốn anh cái gì không? Cheesecake ở đây rất được. - Sau khi nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới, anh lạnh nhạt nói.- Tùy, anh chọn đi.Hôm nay anh một thân quần áo thể thao màu trắng thoải mái, cảm giác toàn thân tràn đầy sức sống lại có thêm một chút lười biếng tùy tiện, con ngươi