Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Bùi Lạp Minh vẫn đang hôn mê nằm ở trên giường, gương mặt đó có vẻ bình tĩnh mà yên ổn.“Bùi phu nhân, cô không nên quá lo lắng, bác sĩ nói, Bùi tổng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng bởi vì vết dao đâm vào cị trí gần với trái tim, cho nên hiện tại vẫn còn ở trạng thái hôn mê, chậm nhất là hai ngày nữa là thiếu gia có thể tỉnh lại, cho nên thiếu phu nhân vẫn là không cần lo lắng nhiều.” Đứng ở bên cạnh, thư kí An Thần mở miệng an ủi.Mà nước mắt Hứa Mộ Nhan vẫn không ngừng chảy xuống đất, “Thư kí An, anh biết không? Đều là vì tôi.... Đều là tôi đã sai lầm.... Nếu như, nếu như không phải tôi bị bắt cóc, anh ấy cũng không bị như vậy....”Đứng ở bên cạnh, An Thần cũng không vội an ủi cô, ngưng hai mắt lẳng lặng nhìn Hứa Mộ Nhan.Anh ta cũng cảm thấy là mình hại Bùi Lạp Minh, đúng không?“Bùi phu nhân, lần này chỉ là ngoài ý muốn, cô không cần phải quá tự trách, đi vào trong cùng Bùi tổng trò chuyện đi, có lẽ khi nghe thấy âm thanh của cô, anh ấy cũng sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi.” Hồi lâu sau, An Thần tiến lên thay cô nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh mở ra, rồi xay người rời đi.Hồi sau đó, Hứa Mộ Nhan an tĩnh ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn chất lỏng trong ống truyền dịch, óng ánh một giọt lại một giọt chảy vào thân thể Bùi Lạp Minh sự vô dụng cùng áy náy cứ như một sợi tơ cuốn quanh trái tim cô, cả tế bào của cô.“Bùi Lạp Minh, anh nhất định phải tỉnh lại, bởi vì tôi không muốn mang theo áy náy đối với anh mà ra đi.” Hứa Mộ Nhan nắm lấy bàn tay Bùi Lạp Minh, nhỏ giọng gọi anh, hi vọng anh nghe được âm thanh của mình, sau đó có thể mau mau tỉnh lại.Giờ phút này, cô chỉ ước người nằm ở trên giường bệnh là cô, bởi vì cô không muốn thấy anh bị thương, không muốn thiếu nợ anh....“Khụ khụ....” Chợt một thanh tiếng ho khan cắt đứt suy nghĩ đang xuống thấp của Hứa Mộ Nhan.Cô chợt rưng rưng, ngạc nhiên quay đầu lại, chống lại một đôi mắt sâu như đầm lầy.Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mái tóc đen của anh, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, đôi môi hơi khô ráp.Nhưng trong đôi mắt kia lại tỏa ra ánh sáng nhu hòa, “Người phụ nữ ích kỉ, cái gì mà không muốn mang theo áy náy đối với tôi mà ra đi? Ai cho phép em rời đi? Em chính là đối đãi như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao? Tôi thật sự là đã phí công sức để cứu em rồi.... Khụ khụ...”“Thật tốt quá, rốt cuộc thì anh cũng đã tỉnh, tôi....”“Có phải là em không để ý đến vết thương của tôi, về sau tôi không thể nào tiếp tục hành hạ em, em liền vui mừng không thể chờ đợi được muốn rời đi, liền mặc kệ tôi bệnh tật như thế này phải không? Bùi Lạp Minh cật lực chống thân thể của mình.“Không phải, anh biết là tôi không hề có ý tứ hả hê nào mà...” Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội vàng chạy tới, giúp đỡ anh lên.“Em không thấy tôi tỉnh lại, vì sao em lại vội vã phải rời đi như vậy? Tại sao em qua cầu lại kiếm cớ như vậy.”Thực ra thì từ thời điểm Hứa Mộ Nhan đi đến bên cạnh giường gọi anh, anh đã tỉnh lại, mặc dù thân thể rất vô lực, nhưng suy nghĩ cũng đã rõ ràng, anh muốn chính là xem người phụ nữ này có thể vì anh mà cho anh thêm một cơ hội cuối cùng hay không, dù sao thì anh cũng là ân nhân cứu mạng của cô.Ai biết được cô lại nói không muốn mang theo áy náy đối với anh mà rời đi!Nhưng mà việc này cũng không thể trách cô, dù sao thì trước đây anh cũng đã làm tổn thương cô, cho nên cô đối với anh nản lòng thoái chí cũng là điều bình thường, chỉ là dù vậy, anh cũng sẽ không cùng cô ly hôn, để cho cô đi!“Mộ Nhan...” trên giường bệnh, Bùi Lạp Minh tức giận kêu tên của cô.“À...?”“Tôi khát nước....”“Anh chờ tôi một chút, tôi rót nước cho anh...” Cô vội vàng đi tới bên cạnh bàn, rót cho anh một cốc nước.Bùi Lạp Minh nhận lấy cốc nước, ừng ực ừng ực uống cạn hết cốc nước.“Anh khát như vậy sao?”“Nói nhảm, chảy nhiều máu như vậy, phải bù lại mới được, thêm một ly nữa.”Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Hứa Mộ Nhan cũng xin nghỉ ở trong bệnh viện chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Bùi Lạp Minh, như vậy cũng coi như là đã đền đáp ân tình của anh.“Mộ Nhan, tôi muốn ăn táo!” Âm thanh lười biếng của Bùi Lạp Minh vang lên.“Này, cho anh!”“Tôi muốn ăn quả đã gọt vỏ ấy!”“Vậy chính anh tự gọt đi!”“Phải là cô gọt!”“Vết thương của anh cũng đã tốt lên rồi, làm sao lại không tự gọt chứ?”“Em cũng đừng có quên, tôi là bởi vì ai mà mới bị thương, em đừng quên tôi chính là ân nhân cứu mạng của em!”“Được, được, được, Bùi thiếu gia!”Cuối cùng cũng đã tới ngày Bùi Lạp Minh xuất viện, hôm nay bầu trời có hơi chút âm u, gió thổi mạnh không chút kiêng kỵ, có phải là trời muốn mưa to rồi hay không?Hứa Mộ Nhan chà xát cánh tay có chút lạnh.“Này, tôi lái xe đưa cô về bệnh viện.” Ở sau lưng, Bùi Lạp Minh hai tay đút túi quần, song song đi tới.“Không cần, mấy ngày hôm nay, mỗi ngày đều phục vụ anh đã đủ lắm rồi, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy mặt của anh, hai mắt đã có chút mệt mỏi.”“Tốt, vừa đúng lúc tôi có thể tiết kiệm được chút xăng, nhớ rõ, cô nợ tôi ân tình trả vẫn chưa hết, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại cho cô tới... cô nhất định phải phải tới ngay, biết chưa?”“Biết, Bùi tổng.” Nói xong cô liền hướng trạm xe buýt đi tới, anh ta thật đúng là coi mình như là nha hoàn rồi thì phải?Thôi, hôm nay cô cũng không muốn so đo nữa, dù sao thì anh ta cũng đã cứu mình, mà mấy hôm nay coi như cô cũng đã hết lòng quan tâm tới anh, đến lúc rời đi rồi...Cho đến khi Hứa Mộ Nhan đã lên xe buýt, Bùi Lạp Minh mới thu hồi lại nụ cười ấm áp trên mặt, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng, anh nên đi tìm Hạ Tình để xử lý tốt ân oán này.Không ngờ người phụ nữ kia một mực giả vờ thiện lương ở trước mặt anh, hại anh hết lần này đến lần khác bởi vì cô ta mà đã làm tổn thương trái tim của Hứa Mộ Nhan.Sự ức chế này anh không thể nào nhịn xuống được!Hứa Mộ Nhan vừa mới lên xe buýt, điện thoại di động trong túi liền vang lên, “Dạ, luật sư Vương, lần hẹn trước thật là ngại, tôi lại thất hứa rồi, ông xem ngày mai hai chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt được không, tôi muốn thảo luận lại với ông về thỏa thuận ly hôn!”“Được, thật sự là đã làm phiền đến ông, còn phải đi thêm một chuyến nữa, được, hẹn gặp lại.”Ở một nơi khác, kho hàng âm u cũ nát, ánh sáng mờ ảo, chỉ có vài tia sáng mặt trời xuyên thấu qua những song sắt chiếu vào, kèm theo tiếng chuột kêu, làm tăng lên vẻ âm u.Ở cách cửa sắt không xa có một người đàn ông gương mặt lạnh lùng đang ngồi, một đôi tròng mắt thâm thúy lóe ra tia đùa giỡn, môi mỏng khiêu gợi khẽ nhếch, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, người đàn ông vắt chéo hai chân, đôi tay thon dài đẹp mắt vuốt vuốt con dao gọt trái cây trong tay, rất hứng thú nhìn người phụ nữ bị dây trói lại tay chân, rất không giống phụ nữ.Không sai, đây chính là kho hàng nơi mà Hạ Tình bắt cóc Hứa Mộ Nhan, mà giờ phút này trong tay Bùi Lạp Minh chính là con dao gọt trái cây mà một thời gian trước người phụ nữ này đã dùng để đâm anh.Giờ phút này, Bùi Lạp Minh giống như một Tu La của địa ngục, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.Giờ đây, sợ hãi chiếm cứ toàn bộ tế bào trong cơ thể Hạ Tình, mặc dù Bùi Lạp Minh không có mở miệng nói chuyện, nhưng xung quanh anh tản ra từng tầng lạnh lẽo đủ khiến cho Hạ Tình cảm thấy máu của mình như từ từ đọng lại, đôi mắt cô mở thật lớn, lớp trang điểm vì sợ hãi toát mồ mà bong ra hết.Anh... anh ta muốn làm gì?Muốn giết cô cho hả giận sao?Có trời mới biết là cô yêu người đàn ông trước mắt này cỡ nào, nếu như không phải vì muốn thu hút được sự chú ý cả anh, thì làm sao cô có thể làm ra loại chuyện bắt cóc này chứ?Chỉ là, sau cùng lại xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của cô, cô biết rõ anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.Bùi Lạp Minh chợt đứng lên, bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Hạ Tình, ngồi xổm xuống, trên môi nở một nụ cười hết sức hút hồn, “Hãy cẩn thận nhớ rõ khuôn mặt tươi cười này của tôi, như vậy thì đời sau đến tìm tôi trả thù mới không nhận lầm người.”Nghe vậy, thân hình Hạ Tình chợt ngẩn ra, bị vải bố trong miệng chặn lại những âm thanh vụn vặt, hai chân run rẩy muốn xê dịch lại phía đằng sau, hình như là muốn cách Bùi Lạp Minh càng xa càng tốt, nhưng mọi cử động nhỏ nhặt này đơn giản chỉ là phí công.Thấy Hạ Tình sợ hãi tâm tình Bùi Lạp Minh thật tốt, sau đó nụ cười trên mặt càng sâu hơn, “Đã nhớ kĩ gương mặt này rồi chứ? Hả?”Anh vừa nói vừa ve vẩy con dao gọt trái cây lên trên gương mặt kiều mỵ, mịn màng của Hạ Tình.Bởi vì Hạ Tình rất sợ sẽ bị hủy nhan sắc, dưới tình thế cấp bách cô liền đem gương mặt cách xa con dao gọt trái cây, thấy thế Bùi Lạ Minh chợt cười lớn, tiếng cười vang vọng trong khắp cả kho hàng, khiến cho không khí càng thêm âm u.Hừ, cô ta mà cũng biết sợ sao?Rất tốt!Anh chính là muốn cho cô biết, bắt cóc người phụ nữ của anh sẽ có hậu quả như thế nào!“Vì để cho cô khi chết sẽ hiểu, nên tôi có chuyện muốn nói cho cô biết, kể từ khi cô mang thai tôi đã biết đứa bé kia không phải là con của tôi rồi, về phần đứa bé là của ai tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ muốn cho cô biết những việc làm mà cô đã đem đi lừa gạt mọi người sẽ có kết quả như thế nào thôi, tất cả những điều này đây, đều là do chính cô tự gieo gió gặp bão thôi!”Sau một giây, Bùi Lạp Minh chợt giơ tay đem khuôn mặt Hạ Tình quay lại đối mặt với mình, nhân tâm ở trên má của Hạ Tình rạch xuống một đường, máu tươi theo đó mà chảy xuống đỏ thẫm.Vẻ đẹp hoàn mỹ giờ đây đã nhuộm một màu máu tươi đỏ sẫm, so sánh với đồ bỏ đi quả thật là không quá chút nào.“Ưm! Ừ.....” Hạ Tình hai mắt trừng trừng lên nhìn gương mặt người đàn ông như ma quỷ ở phía trước, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn khiến cho Hạ Tình phải dùng răng cắn thật chặt vải bố trong miệng, trên trán rịn ra từng tầng mồ hôi lạnh to như hạt trân châu lăn xuống chảy vào trong mắt, hai mắt bị cay không khỏi khép chặt lại hai mắt, khiến cho lồng ngực cô hô hấp phập phồng, dồn dập, chân bị sợi dây buộc chặt lại không ngừng giãy dụa.“Như thế nào? Cô cảm thấy tư vị này như thế nào, Hạ Tình?”Thấy biểu hiện sợ hãi của Hạ Tình, Bùi Lạp Minh cũng chỉ lơ đễnh, ngón tay thon dài trắng noãn nhẹ nhàng trượt qua lưỡi dao, “Lời đồn đãi tổng giám đốc Bùi có rất nhiều tiền nên mới đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ, đó là bởi vì bọn họ hiểu biết về tôi quá ít, còn có chuyện quan trọng nhất chính là dù là ai dám bắt nạt đến người phụ nữ của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cho người đó đến việc sống cũng cảm thấy khó!”Dứt lời, trong đôi mắt tĩnh mịch của Bùi Lạp Minh xuất hiện một tia sắc bén như cây kim, ngưng tụ một chút xíu rồi lại biến mất....Đôi mắt Hạ Tình nửa hí vô lực nhìn người đàn ông trước mặt, anh thật không kém ma quỷ chút nào...Hôm nay mặt của cô đã bị hủy, cô còn mặt mũi nào để sống trên đời nữa?Nhưng sao Bùi Lạp Minh lại có thể dễ dàng thả cô đi như vậy, một vài giây sau đó, Bùi Lạp Minh đưa tay kéo lấy tay bàn tay trái đang run rẩy của Hạ Tình, mày rậm chau lên, “Ngày hôm đấy, cô đã dùng chính tay này để đâm tôi một dao sao?”“Ư....ư...” Anh... anh ta còn muốn làm cái gì nữa? Đã phá hủy gương mặt mình chẳng lẽ còn chưa đủ sao?Hạ Tình đột nhiên cảm thấy xung quanh thân người anh phát tán ra hơi thở thật nồng đậm nguy hiểm, Hạ Tình liều mạng giãy dụa cơ thể, mắt đang hí một lần nữa trợn to, trong lòng không ngừng hướng đến anh cầu xin tha thứ.“À, không đúng, ngày đó ở đây cô là dùng tay phải đâm tôi đây!” Vừa dứt lời, anh đã nhanh nhẹn cứng rắn đè bàn tay phải của Hạ Tình xuống dưới mặt đất, rồi sau đó con dao hướng về phía mu bàn tay phải trắng nõn, hung hăng đâm xuống!“A...!” Hạ Tình cuối cùng cũng không thể nhịn được sự đau nhức bất thình lình này, kêu lên một tiếng, tiếng kêu thê thảm lực tức vang dội cả kho hàng, kinh động đến cả bầy chim đang đậu trên cành cây phía ngoài kho hàng.Chỉ thấy mu bàn tay trắng nõn của Hạ Tình giờ phút này máu thịt lẫn lộn, cái tay kia giống như cái đuôi của con cá sắp chết run rẩy giãy dụa, đầu tóc rối bời bị dính mồ hôi lạnh xen lẫn cả máu tươi ướt nhẹp, bộ dạng kinh khủng không thể chịu nổi, thê thảm không nỡ nhìn...Nhìn lại bộ dạng nửa sống nửa chết của Hạ Tình, tâm tình tức giận của Bùi Lạp Minh giờ mới thoáng vơi bớt, sau đó bộ dạng anh ưu nhã móc khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau chùi vết máu của Hạ Tình dính trên ngón tay, trong mắt tràn đầy ánh sáng chán ghét, thật giống như là trên tay không phải dính máu mà là dính một thứ đồ gì đó rất bẩn thỉu, “Hôm nay cứ tạm tới đây đã, cô tốt nhất nên nghỉ ngơi, chuyện giữa chúng ta vẫn còn chưa kết thúc đâu!”Bùi Lạp Minh đi ra khỏi kho hàng, nhận được một cuộc gọi đến từ Lý Tuấn, nói trong công ty có chút chuyện cần anh đến để thương lượng một chút phương án giải quyết, chỉ là anh cũng không thể ngờ rằng sau khi anh xong việc cũng đã là hai ngày sau, Hứa Mộ Nhan đã rời đi....Sáng sớm thứ hai, sau khi đi từ trong bệnh viện ra, Hứa Mộ Nhan đã có một quyết định, quyết định này đối với cô thật sự là một điều hết sức khổ sở, nhưng cô biết, đau dài không bằng đau ngắn, thay vì tiếp tục ở lại đây chịu nhiều đau đớn, không bằng sớm ngày rời khỏi nơi đây....“Cái.... cái gì? Cô..... sao cô lại từ chức?” Thấy Hứa Mộ Nhan đem thư từ chức đặt ở trước mặt viện trưởng, viện trưởng thật sự đã bị quyết định này của cô làm dọa cho sợ hết hồn, sắc mặt bình tĩnh hoài nghi nhìn Hứa Mộ Nhan.Cô không phải rất hài lòng với công việc của mình sao?Từ khi cô bắt đầu tiến vào trong này, không phải công việc của cô vẫn rất vui vẻ sao?“Viện trưởng, cám ơn ông trong một khoảng thời gian dài như vậy đã chăm sóc, dìu dắt tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn cho mình có một thời gian để nghỉ ngơi.” Hứa Mộ Nhan biết viện trưởng nghi ngờ, nhưng cô không tính toán cùng ông giải thích thêm vấn đề nào nữa.“Cái đó...Mộ Nhân này, việc từ chức này không thể đem ra nói đùa được, nếu như tôi phê chuẩn đơn này rồi thì sau này nếu như cô muốn quay lại đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu, cô đã nghĩ kĩ rồi sao?”“Dạ... đã nghĩ rất rõ ràng, viện trưởng ông hãy phê chuẩn đi, tôi cũng muốn sớm được đi du lịch giải sầu!”Thấy gương mặt cô cương quyết như vậy, viện trưởng cũng không tiện níu kéo nữa, sau đó liền gọi cho bộ nội vụ, thanhtoán tiền lương cho cô.“Vậy… cô chuẩn bị đi đâu du lịch?”“Tôi còn chưa nghĩ ra, viện trưởng ông hãy bảo trọng, hẹn gặp lại.”Thời điểm đi vào thang máy, Tô Vũ đưa ánh mắt chứa nước ngước nhìn Hứa Mộ Nhan, mà cô cũng không có nghĩ sẽ đem tình hình sau này của mình nói cho Tô Vũ biết, tránh cho sau này khi Bùi Lạp Minh biết cô rời đi lại tìm đến Tô Vũ đeo bám gây bất lợi cho cô, như vậy đỡ phiền phức…Giờ phút này cô chỉ muốn đi đến một nơi mà không có sự hiện diện của Bùi Lạp Minh, cuộc sống sau này sẽ thật tốt suy nghĩ lại.“Em không nỡ rời xa chị, Mộ Nhan, có phải hay không là chị bị chồng chị khi dễ rồi không hả?”“Không có, chẳng qua chị có một thỉnh cầu, em nhất định phải đồng ý với chị.”“Có chuyện gì? Chị cứ nói, chỉ cần em có thể làm được.”Hứa Mộ Nhan hít thật sâu một hơi, nước mắt không nhịn được sắp tràn ra khỏi mi mắt, “Nếu như Bùi Lạp Minh có tới đây hỏi chị đã đi đâu, em hãy nói cho anh ấy biết, chị… Bởi vì chị không đủ dũng cảm để yêu anh ấy cho nên đã quyết định rời đi, chúc anh về sau có thể hạnh phúc, ngàn vạn lần không được tới tìm chị…”“Tại sao? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”“Tô Vũ, cái gì cũng đừng hỏi được không? Em cứ dựa theo những gì chị đã nói, nói lại cho anh ấy biết là được, cám ơn em rất nhiều.”“Được rồi,… em, đồng ý nhưng chính là…” Tô Vũ biết khi Hạ Tình đưa ra quyết định này nhất định đã rất khổ sở, cũng hạ quyết tâm thật lớn, cho nên cô cũng sẽ không nói nhiều lời nữa, cô cũng sẽ không đụng chạm đến vết thương trong lòng của chị ấy nữa…“Vậy… Nếu như… Nếu như Bùi Lạp Minh không tin lời nói của em thì phải làm như thế nào?”“Vậy em hãy nói cho anh ấy biết là... chị đã quyết định cùng một người đàn ông mà chị rất thích rời đi chốn này đến một nơi khác sinh sống, bắt đầu một cuộc sống mới, để cho anh ấy từ từ quên chị đi thôi.”Đúng vậy, cô đã quyết định cùng với đứa trẻ trong bụng rời đi đến một nơi xa lạ khác, cuộc sống khác…Vì bị thương trong lòng nên cô không thể không rời đi…Khi đã bước ra khỏi cửa bệnh viện, cô bất giác ngẩng đầu lên, làm cho nước mắt chảy ngược trở về, từ nay về sau cô phải thật kiên cường, kiên cường sống tiếp!Nhìn ánh mặt trời sáng rỡ, Hứa Mộ Nhan không khỏi đưa tay bắt lấy một luồng ánh sáng mặt trời, lòng bàn tay rất ấm, nhưng lòng của cô thì lại rất lạnh, hình như thêm nhiều hơn ánh nắng mặt trời cũng không có cách nào làm cho lòng cô trở nên ấm áp hơn…Trở lại biệt thự, cô cố ý tình mặt dì Dung, rồi sau đó cầm theo đơn thỏa thuận ly hôn đặt lên trên bàn làm việc ở thư phòng của anh, cố nén nước mắt, xoay người rời đi…Ở phi trường sân bay quốc tế thành phố A…“Mộ Nhan, sau khi đến nước Pháp nhớ, nhất định phải chăm sóc cho mình thật tốt, có gì cần thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh.”“Vâng, học trưởng, cám ơn anh đã thay em giữ kín bí mật này, em không muốn cho mọi người biết chuyện em mang thai, nhất là ba mẹ của em, nếu không bọn họ nhất định cũng sẽ không cho em ra nước ngoài giải sầu, cho nên… khi em không có ở đây, bên cạnh họ, những lúc này lại phải làm phiền đến anh chăm sóc cho họ giúp em rồi.”“Em yên tâm, nếu em không nói ra anh cũng sẽ như những lời em vừa nhắc tới mà chăm sóc cho bác trai, bác gái, thật ra thì em cũng không cần phải rời đi, nhưng mà nếu em đã chọn ra quyết định này, vậy anh cũng sẽ không hỏi nhiều nữa, chỉ có một câu, em nhất định phải bảo trọng.”“Ừ, em biết rồi.”“Chờ sau khi anh hoàn thành xong công việc của mình, anh nhất định sẽ qua đó tìm em.”“Được, em sẽ chờ, hẹn gặp lại.”Hứa Mộ Nhan cố nặn ra một nụ cười vui vẻ, anh biết rõ, thật ra thì trong lòng của cô rất khổ, giờ phút này cô chỉ cố gượng cười với mình mà thôi…Mộ Nhan, em yên tâm, anh sẽ mau chóng sớm hoàn thành xong công việc của mình, sau đó sẽ sang nước Pháp tìm em, Vũ Dương âm thầm nói qua trong lòng.Ngồi ở trên máy bay đi nước Pháp, Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn, cũng may khi còn sống Hạ Khắc đã để lại cho mình không ít tiền, mà số tiền đó cũng đủ để nuôi sống cô cùng đứa trẻ trong bụng, bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ sẽ gặp lại Bùi Lạp Minh vào những ngày xa xôi, không ai biết trước được….Tạm biệt thành phố A…..5 năm sau.... .....Ở một nghĩa trang bên nước Pháp.Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta phải nín thở.Đứng ở trước một phần mộ, có bóng dáng ba người đang lẳng lặng đứng đó, một nam, một nữ, còn có cả một bé trai.Ba người bọn họ đều mặc trang phục màu đen, đứng rất nghiêm trang.Người đàn ông rất phong độ, một đầu tóc ngắn màu đen, làm nổi bật lên màu da rất trắng của anh ta, ngũ quan nho nhã đem lại cho mọi người một loại cảm giác rất thoải mái.Cô gái xinh xắn lanh lợi, chiều cao vừa tới bả vai người đàn ông, tuy là toàn thân chỉ là một loại quần áo màu đen, nhưng cô gái này đẹp chính là nhờ có đường cong hoàn hảo như được vẽ ra, gương mặt mịn màng giống như sứ trắng, từ một bên nhìn sang, lông mi của cô cuốn lại thật dài, giống như cây quạt nhỏ.Giữa hai người, một cậu bé lớn khoảng năm tuổi đang đứng, gương mặt ngây thơ chất phác toát ra vẻ hiểu chuyện.“Mẹ, chú trong ảnh ở trên bia mộ này là ai vậy?” Bé trai nhìn lên bia mộ, nghi ngờ hỏi.“Tiểu Kiệt, đây là trước kia.... một người bạn trước kia của mẹ, như thế nào, chú ấy có đẹp trai không?”“Dạ, chú này rất đẹp trai, chỉ có điều là chú này không đẹp trai bằng Tiểu Kiệt.”Thằng bé này, làm cho hai người lớn cảm thấy xua tan đi sự vắng lặng nơi đây, xua tan sầu não.Rồi sau đó người đàn ông bên cạnh ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tóc bé trai. “Tiểu Kiệt, con thật sự là giống cha nuôi như đúc...”“Tiểu Kiệt, con hãy ở trước bia mộ này lạy ba cái, để cho chú ấy phù hộ cho con khỏe mạnh lớn lên.” Người phụ nữ dịu dàng nói, đứa nhỏ này không chỉ đặc biệt tự luyến mà còn vô cùng tinh quái, thường xuyên chọc cho cô cười