Chương 339
Đúng, anh thừa nhận, ngay cả khi đó là di chứng anh cũng thừa nhận. Chuyện ngày hôm nay, anh sợ sẽ xảy ra một lần nữa. Nhớ lại bộ dạng toàn thân đều là máu của Lương Tiểu Ý, đến giờ anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Không muốn cô hôn mê bất tình toàn thân đều là máu xảy ra một lần nữa, thế nên, lần này, anh thừa nhận.
“Cô thắng rồi” Anh nói: “Đừng tức giận với tôi nữa. Hai chúng ta sống vui vẻ mỗi ngày nhé”
Ngón tay thon dài xoa ấn đường đây mệt mỏi, Lương Tiểu Ý không nghe thấy những lời này của anh, vẫn im lặng nằm trên giường.
Anh bước đến trước bàn bên cạnh giường, ở đó, có quần áo sạch mà anh sai người mang đến. Mặc lên người bộ đồ thể thao rộng rãi thoải mái, Tô Lương Mặc ngồi xuống bên cạnh Lương Tiểu Ý.
Chế độ trong phòng VỊP tốt thật đấy, đến giường bệnh cũng là giường đôi.
Anh chỉ ngồi trên giường bên cạnh Lương Tiểu Ý. Bỗng nhiên anh nhận ra một vấn đề… Bất luận lý do gì, kể cả là di chứng, anh cũng chưa bao giờ quan tâm chu đáo một người phụ nữ nào cả.
Tô Lương Mặc luôn không hiểu mình là người như thế nào.
Người như anh, cần cúi đầu quan tâm đến cảm xúc của người khác sao?
Nhưng bây giờ anh đang làm gì vậy? Lo lắng hơi lạnh trên người anh khiến người phụ nữ năm trên giường không ngủ ngon được.
Lúc nhận ra điều này, đến Tô Lương Mặc cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Savvy…”
Người đàn ông trong nháy mắt từ kinh ngạc trở nên im lặng, sự thay đổi chỉ trong nháy mắt.
“Savvy, huhuhuhu…” Tiếng khóc nấc của người phụ nữ có chút đáng thương, khiến người khác đau lòng.
Người đàn ông mím môi, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên giường bệnh đang nói mơ… Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Người phụ này thường xuyên gọi tên của tên khốn kia lúc nằm mơ. Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?
Ánh mắt Tô Lương Mặc u ám,
Tâm mắt rơi lên khuôn mặt Lương Tiểu Ý, nhìn chăm chäm giọt nước mắt ở đuôi mắt cô… Cô vì người đàn ông khác mà rơi nước mắt?
Sự đố ky trong nháy mắt đốt cháy lý trí. Ánh mắt người đàn ông trở nên điên cuồng, như thế giông bão kéo đến, khiến người khác sợ đến run cầm cập.
“Tỉnh dậy!”
Cùng với tiếng hét chói tai, người đàn ông bóp cổ người phụ nữ: “Lương Tiểu Ý, cô tỉnh lại cho tôi!”
Lương Tiểu Ý nhìn thấy Savvy đang vẫy tay với cô, nụ cười của anh ấy vẫn ấm áp, cảnh tượng đó thật quá, cô không nghe thấy Savvy đang nói gì với cô, chỉ cảm thấy cảnh tượng đó rất đau lòng, ngay sau đó, cô cảm thấy trong cơn mơ cô không thở được.
Cổ họng đau rát, đau lẫn thiếu không khí khiến Lương Tiểu Ý mơ mơ màng màng mở mắt.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo đến đáng sợ của người đàn ông máu lạnh kia.
Ác mộng!
Lương Tiểu Ý mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng không thể nào phát ra âm thanh, cổ họng thở “hồng hộc”. Không biết có phải ảo giác hay không, Lương Tiểu Ý mơ màng nhìn thấy người đàn ông đang bóp cổ cô, ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt, sau đó cô vội vàng tách bàn tay anh ra khỏi cổ cô.
Tô Lương Mặc buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Lương Tiểu Ý, hoảng hốt giơ tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay vừa mới bóp cổ người phụ nữ kia… Anh đang làm gì vậy?
Anh suýt nữa đã bóp chết Lương Tiểu Ý người phụ nữ kia.
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!
Anh chửi thầm trong lòng, nhìn khuôn mặt trăng bệch của người phụ nữ, anh lại chửi mình một trận nữa.
Anh vừa làm trò gì vậy?