Chương 347
Sống sót qua tại nạn… Thật là may mắn, cô không có chuyện gì. Anh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng hơi thở của cô.
Như vậy là đủ rồi.
Thậm chí có phải di chứng của thôi miên hay không, canh cũng không muốn so đo tính toán nữa… Anh chỉ biết, bắt đầu từ bây giờ, anh muốn người phụ nữ này ngoan ngoấn ở bên cạnh anh, lo chuyện gia đình, sinh con đẻ cái và cùng anh sống đến già.
Nếu, nếu thật sự là di chứng vậy thì đến khi di chứng hoàn toàn tiêu tan… Anh sẽ đến gặp Hứa Thần Nhất, bảo Hứa Thần Nhất thôi miên anh một lần nữa. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần… Cả đời này, kể cả có từng lần từng lần thôi miên, anh cũng kiên quyết giữ cô lại bên cạnh anh!
Anh muốn chung sống cùng người phụ nữ này suốt cuộc đời.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên bụng cô, ánh mắt đầy cảm giác tự hào khi được làm bố mà đến anh cũng không nhận ra.
Con của anh với Lương Tiểu Ý, không lâu sau nữa, sẽ có một ngày, một thiên thần nhỏ bé sẽ ở trong phòng khách gọi anh là Daddy, gọi người phụ nữ trong lòng anh là Mamy… Cảm giác này thật tuyệt mà.
Một người đàn ông kiêu ngạo cố chấp này cuối cùng cũng có một ngày thỏa hiệp với một người phụ nữ không chút nổi bật và bị anh làm ngơ suốt mười năm. … Cho dù có phải thôi miên anh cũng sẽ giữ Lương Tiểu Ý ở bên cạnh anh… Anh vẫn không hiểu đây là tình yêu chứ không phải cái gọi là thôi miên.
Một người đàn ông đã yêu đến tận xương tủy vẫn không biết đó là yêu. Một người đàn ông cao thương như một ông vua… Người không thể hành động mà thiếu suy nghĩ nếu không sẽ phải chịu trừng phạt.
Sự thỏa hiệp của Tô Lương Mặc khiến người ta muốn khóc.
Lương Tiểu Ý tỉnh dậy trong tiếng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.
Vừa mới sáng ra còn tưởng là mình ngủ mơ nữa.
Mở mắt ra, nhìn về
đang ngồi ở đó, có một cái bàn, được anh chuyển thành bàn làm việc tạm thời, trên bàn có một chiếc máy tính xách tay Apple, từ chỗ của Lương Tiểu Ý chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngăn đen ngòm được cắt tỉa gọn gàng, dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc đen lấp lánh.
Lương Tiểu Ý có thể nghe thấy gióng nói trầm thấp của Tô Lương Mặc, hình như đang nói chuyện với người trong máy tính. Còn Tô Lương Mặc ngay lúc Lương Tiểu Ý tỉnh dậy đã phát hiện ra rồi.
Ánh mắt nhìn máy tính của Tô Lương Mặc rơi trên lên người Lương Tiểu Ý, ánh mắt tối sầm như đang ra hiệu cho cô, “Đừng động đậy”
“Hả?”
Lương Tiểu Ý nhìn anh, không hiểu người đàn ông này có ý gì.
Vội vàng tắt điện thoại, Tô Lương Mặc rời khỏi ghế, sải bước đế chỗ Lương Tiểu Ý, vừa lên tiếng đã kèm theo sự trách móc: “Ai cho cô động đậy?”
“Tôi…”
“Bệnh của cô đã tốt đến mức có thể đi lung tung sao?”
Người đàn ông lên tiếng, tiếp tục trách móc, không hề cho Lương Tiểu Ý cơ hội lên tiếng.
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Lên giường nằm ngay”
Tôi… có thể để cô nói một câu không??
“Tôi muốn đi vê sinh!” Không nhin được nữa. Lương Tiểu Ý nhắm mắt lại, hét vào mặt Tô Lương Mặc. Hét xong lại lúng túng vô cùng… Bây giờ Tô Lương Mặc nắng mưa thất thường, có khi nào sẽ tức giận vì cô vừa mạo phạm anh không?
Không nghe thấy những lời cô tự cho là trách móc, lúc Lương Tiểu Ý mở mắt ra, có cảm giác người đang bay trên không trung, kinh ngạc đến mức cô suýt nữa thì đi ngay tại chỗ.
“Aaaf Đi cùng với tiếng hét, Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc ôm eo bế lên, “Anh Tô, anh làm gì thế?”