Chương 379
“Ồ, tôi kiên quyết nên cậu liền dám nhận xì gà của tôi?”
“Tổng giám đốc Tô, anh vô lý quá rồi…” Thẩm Minh Viễn đau đớn như xé tâm can.
‘Tô Lương Mặc giơ một cánh tay ra, một vệ sĩ ngay lập tức đưa cho anh điếu xì gà anh hút lúc nãy. Ánh mắt của Tô Lương Mặc quét qua Thẩm Minh Viễn giống như là đang nhìn một con sâu bọ, đôi chân thon dài bước từng bước lớn đến chỗ cái ghế da xoay Lục Trầm chuẩn bị, một bên chân thon dài tao nhã vắt lên chân còn lại, anh nhìn Thẩm Minh Viễn từ từ nói: “Cậu muốn nói lý với tôi? Ha ha… Từ lúc cậu làm chuyện không nên làm kia, tôi, chính là đạo lý nửa đời còn lại của cậu.” Giọng nói lạnh lùng của anh tuyên bố Thẩm Minh Viễn án tử hình, đáy mắt không một gợn sóng sợ hãi.
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất xem kịch hay vô cùng thỏa mãn.
“Tô Lương Mặc chính là Tô Lương Mặc” Hứa Thần Nhất nói với Tô Lương Mặc một câu: “Này, món khai vị ăn xong rồi, nhanh lên món chính đi.”
Tô Lương Mặc giơ ly rượu về phía Hứa Thần Nhất, khóe miệng nhếch lên nói: “Được” Đôi mắt anh híp lại, tầm mắt quét qua chỗ bọn côn đồ, bọn côn đồ kia bỗng nhiên tê dại, anh giơ tay ngoắc ngoắc một vệ sĩ áo đen, chỉ về phía Thẩm Minh Viễn: “Nhanh, cởi quần nó ra”
Ánh mắt lạnh lùng của anh bỗng nhiên quét đến chỗ bọn côn đồ: “Hiếp nó, tao sẽ tha mạng cho bọn mày”
Thẩm Minh Viễn bị một đám đàn ông đè xuống, điên cuồng cưỡng hiếp. Thẩm Minh Viễn hét lớn, Thẩm Minh Viễn cầu xin, Thẩm Minh Viễn khóc nức nởi Tô Lương Mặc tao nhã ngồi trên ghế, đôi môi mỏng thưởng thức rượu ngon, nhưng ánh mắt lại tối sâm nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt.
Nếu như anh xuất hiện muộn một chút nữa, thì giờ phút này, anh thực sự không dám nghĩ sẽ còn xảy ra những chuyện đáng sợ nào nữa.
Thẩm Minh Viễn đáng chết, chết cũng không đáng tiếc!
Nhưng hắn ta chết vẫn chưa đủ!
Những chuyện hắn ta làm với Lương Tiểu Ý, không thể chỉ dùng “cái chết” là có thể đền bù hết được.
Đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc không một gợn sóng, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn cảnh tượng hoang đường kinh tởm trước mặt, bên tai anh là những tiếng thở dốc hoang dại của những tên đàn ông, bầu không khí vô cùng buồn nôn.
Trái tim anh đang đập thình thịch đau đớn. Chỉ cần muộn một chút… muộn một chút nữa thôi!
Nếu
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất nhìn nhau, không nói gì, chỉ uống rượu nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt. Đám vệ sĩ áo đen đứng xung quanh, mặt ai cũng lạnh lùng không cảm xúc.
Loại chuyện như thế này, đã rất lâu Tô Lương Mặc không làm rồi, nhưng một khi anh làm, thì sẽ không nương tay.
Đám vệ sĩ này có nhiều người là người cũ ở Vân Môn, ngày xưa họ đi theo người thiếu niên lông bông Tô Lương Mặc, nên những chuyện như thế này họ nhìn quen rồi. Chỉ là bao nhiêu năm đi theo anh, Boss nói nghỉ là nghỉ, không đích thân xử lý nữa. Nhưng hôm nay vì phu nhân, Boss lại để tay mình nhúng chàm.
Một lần mười mấy người cùng nhau xông tới, Thẩm Minh Viễn bị tra tấn quá sức chịu đựng của hắn ta rồi, chân hẳn ta toàn máu. Tô Lương Mặc đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp bước đi, tiếng giày da chạm đất truyền đến tai của Thẩm Minh Viễn giống như một cơn ác mộng.
Tô Lương Mặc… quá đáng sợ!
Tô Lương Mặc chầm chậm bước đến, những tên côn đồ kia tự động nhường đường cho anh đi.
Thẩm Minh Viễn giống như một con chó đã chết, nằm bò trên mặt đất bụi bặm, mông vểnh lên cao, không còn một chút sức lực nào, đôi mắt mê man mở trừng. Trước mắt hắn ta có một đôi chân dài thẳng tắp, nhìn theo đôi chân dài lên trên, cuối cùng hắn ta cũng nhìn thấy chủ nhân của đôi chân ấy, hắn †a hoảng sợ run lẩy bẩy, mặt tái xanh.
Không cần nhìn cũng biết đáy mắt hắn ta có bao nhiêu sợ hãi.
Một con mắt của hắn ta đã hỏng, chỉ còn một con mắt trái nhìn anh.
“Bịch!” Một bên chân dài nhấc lên, đạp thẳng vào mặt Thẩm Minh Viễn, hung ác dí mặt hắn ta xuống. Thẩm Minh Viễn nôn ra máu, khóe miệng nứt ra, mặt mũi bầm dập.