Chương 401
Tô Lương Mặc hít một hơi thật sâu, sắc mặt anh thay đổi, cuối cùng anh cũng kiềm lại được kích động muốn hét lên với cô.
Anh lại cầm khăn lên, tiếp tục lau mồ hôi trên mặt cô.
Lần này, cô không trốn tránh nữa, nhưng khi cái khăn chạm vào mặt cô, cả người lại càng thêm run rẩy… Ánh mắt cô nhìn anh, giống như là nhìn thấy ác quỷ.
Bỗng chốc, bàn tay Tô Lương Mặc đang cầm khăn bỗng mất đi hết sức lực.
Phía dưới chăn, Lương Tiểu Ý vẫn nắm chặt quyển sổ nhỏ trong tay… Cô cố gắng kiềm nén nỗi sợ hãi lại, nhưng khi anh chạm vào cô, nỗi sợ hãi như tăng lên gấp mười lần, cô cố gắng thế nào cũng không thể khống chế được.
Tô Lương Mặc không để ý, cái khăn trên tay anh dịch dần xuống cổ cô… Đôi mắt đen sãm của anh in hẳn hình bóng cô gái đang run lẩy bẩy trên giường.
Cô run còn mãnh liệt hơn lúc nấy.
Cô sợ anh… Một lần nữa Tô Lương Mặc chắc chắn điều này.
Lương Tiểu Ý lại ở viện thêm một tuần. Một tuần này, tình hình các lúc càng không tốt.
Bên ngoài phòng bệnh, Tô Lương Mặc, Lục Trầm và Hứa Thần Nhất, ba người đứng nói chuyện.
Tô Lương Mặc hút từng hơi thuốc lớn.
Lục Trầm không nhìn tiếp được nữa: “Cậu bớt hút thuốc đi”
“Cô ấy sợ tớ” Tô Lương Mặc dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác, giọng nói trầm thấp mang theo một tia chán nản, SUy SỤP.
“Bọn tớ đều nhìn thấy rồi” Lục Trầm nói: “Lương mập đang gầy đi trông thấy đấy… Nói ra thì, rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy mà khiến cô ấy sợ cậu như thế chứ?”
“Con mẹ nó! Tớ thực sự không làm cái gì cả!” Nói đến chuyện này Tô Lương Mặc lại tức đến mức muốn đánh người, anh cáu kỉnh đá cái thùng rác bên cạnh: “Thực sự tớ không biết mình đã làm sai cái gì nữa, tự nhiên cô ấy sợ tớ. Các cậu có biết là, một tuần nay số lần cô ấy mở miệng nói chuyện không quá mười đầu ngón tay không. Mỗi lân mở miệng đều nói với tớ, cô ấy muốn về thành phố NI… Đừng có mơ! Cô ấy muốn chạy khỏi tớ sao! Đừng có mơi”
“À còn Ôn Tình Noãn với nhà họ Ôn, cậu thực sự định trừng trị bọn họ à?”
“Đúng là nực cười, Ôn Tình Noãn đẩy Lương Tiểu Ý, nhưng ở trước mặt
Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm lộ vẻ ngạc nhiên: “Cậu độc ác đấy, một khi liên quan đến “Dự án Hải Nguyên”, nguyên khí của nhà họ Tô sẽ bị tổn thất lớn. Cậu thực sự nhẫn tâm thế sao? Dù sao cô ấy cũng là tình nhân cũ của cậu đấy”
“Im miệng!” Tô Lương Mặc nóng nảy nắm chặt tóc anh ta: “Con mẹ nó, tớ đã như thế này rồi làm gì còn tâm trạng nghĩ đến chuyện gì nữa chứ! Vợ tớ đang muốn bỏ chạy đấy! Tớ còn quan tâm xem cô ta là nhà họ Ôn hay nhà họ Lãnh à! Vợ ông ngày nào cũng muốn bỏ chạy đây này!”
Hứa Thần Nhất phì cười… Tình yêu ấy à, đúng là có thể khiến con người ta trở nên ngốc nghếch mà. Nhưng tiếc là tên ngốc này đến bây giờ vẫn chưa nhận ra, mình đã toàn tâm toàn ý yêu cô gái kia rồi.
“Ngày mai xuất viện đi!” Hứa Thần Nhất nói xen vào: “Cơ thể của Lương Tiểu Ý bây giờ hoàn toàn không còn trở ngại gì nữa rồi, ở viện lâu rồi, dù gì thì vẫn là bệnh viện, sao bằng nhà được, về nhà môi trường quen thuộc, có khi tâm trạng của cô ấy sẽ đỡ hơn!”
Tô Lương Mặc nheo mắt lại suy nghĩ, một lúc sau anh mới nói: “Được, ngày mai xuất viện” Anh cũng nghĩ rồi, sau khi về nhà, có lẽ cô ấy sẽ trở lại bình thường, không suốt ngày đối đầu với anh nữa.
Lương Tiểu Ý xuất viện.
Ngày hôm đó, thím Trương nấu một bàn đồ ăn bổ dưỡng.
Ngày hôm đó, Lục Trầm, Hứa Thần Nhất và Thẩm Quân Hoa đều đến biệt thự ăn cơm, mọi người cùng nhau chúc mừng Lương Tiểu Ý ra viện.
Thẩm Quân Hoa vô cùng lo lắng cho Lương Tiểu Ý, nhìn Lương Tiểu Ý có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy ngày càng sa sút.