Chương 439
Hứa Thần Nhất nhìn thấy rồi, đôi mắt hẹp dài của anh ta xẹt qua một tia đau khổ: “Lục Trầm! Mẹ kiếp tên ngốc này! Tên ngốc tự cho mình là đúng này! Cậu nói chúng ta là anh em à?
Nếu chúng ta đã là anh em, cậu cho rằng tớ là kẻ khốn nạn khoanh tay đứng nhìn anh em của mình à? Mẹ kiếp, cậu là tên ngốc miệng chỉ biết nói lý mà thôi! Đồ ngốc! Đồ ngốc này!”
Lục Trầm quay người lại, đôi mắt đào hoa phát ra lửa, anh †a cũng cao giọng hét lớn: “Hứa Thần Nhất! Cậu có giỏi thì mắng một câu nữa! Cậu thử mắng thêm một câu nữa đi!”
“Tớ nói cậu chính là đồ ngốc! Đồ không có não! Đồ mất não!” Hai tay Hứa Thần Nhất để lên miệng, hướng về phía Lục Trầm hét lớn: “Cậu đến đây! Cậu có giỏi thì qua đây! Lục Trầm cậu là đồ không có não!”
Vừa nói xong, một bóng dáng cường tráng xông đến trước mặt Hứa Thần Nhất, Lục Trầm giơ năm đấm lên, “bịch” một tiếng, một năm đấm rơi xuống khuôn mặt anh tuấn của Hứa Thần Nhất, cùng với đó là tiếng mắng chửi cật lực của Lục Trầm: “Mẹ kiếp Hứa Thần Nhất! Cậu là đồ khốn nạn ích kỷ! Tên khốn nạn khoanh tay đứng nhìn anh em mình gặp nạn! Đồ không có đạo đức! Không phải cậu, nếu như không phải do lời cậu nói ra, mọi chuyện sao lại thành ra như thế này được chứ!
Chỉ vì cậu muốn nhìn Tô Lương Mặc vấp ngã, chỉ vì cậu muốn thỏa lòng hiếu kỳ của cậu, cậu xem cậu đã làm những gì? Tự cậu xem đi! Là cậu, là cậu đã hại chết cô ngốc Lương mập kia!
Bây giờ thì tốt rồi, cậu vui vẻ, cậu sung sướng, cậu thỏa ước nguyện rồi, người đàn ông tên Tô Lương Mặc chưa bao giờ biết thua là gì cuối cùng cũng vấp ngã rồi, cậu vui chưa! Đồ khốn nạn!”
“Lục Trầm, đồ ngu này, buông tay ra! Mẹ kiếp, cậu mà không bỏ tay ra thì đừng trách tớ không khách sáo!”
Trước mặt người ngoài, hai người đàn ông này đều là những người vô cùng xuất sắc, nhưng giờ phút này lại đang không hề kiêng dè mặt mũi gì, đánh chửi, vật lộn nhau, cậu đấm tôi đá, cậu một đạp tôi một đạp, hai người đè lên nhau, mặt mũi bầm dập, không còn sức lực ngã lăn xuống đất, ai nấy đều thở dốc.
Bỗng nhiên Hứa Thần Nhất giơ hai tay ôm lấy mặt: “… Lục.
Trầm, cậu nói đúng” Anh ta nói: “Không phải tớ không đi với cậu, mà là tớ không dám đối mặt. Cho dù là với cô gái Lương Tiểu Ý đã chết hay là với Tô Lương Mặc sắp phát điên, tớ đều không dám đối mặt! Tớ nợ Lương Tiểu Ý một mạng
Lục Trầm nhắm mắt lại, anh ta cũng vô cùng đau khổ: “Mẹ kiếp cuối cùng cậu cũng nói được một câu thật lòng” Anh ta mở mắt ra, đôi mắt đào hoa ngập tràn hối hận: “Tớ mắng cậu, đánh cậu. Tớ lấy tư cách gì mà đánh mà mắng cậu chứ?… Tớ cũng là người đã biết rõ sự thật, nhưng tớ cũng khoanh tay đứng nhìn. Thần Nhất, cậu biết không, cô ngốc Lương mập kia đã từng cầu xin tớ hai lần.
Lúc đó tớ thực sự muốn giúp cô ấy, tớ cũng đã giúp cô ấy.
Nhưng trong lòng tớ biết rõ, tớ chỉ tiện tay giúp cô ấy một chút, chứ tớ chưa hề tận tâm giúp cô ấy, chưa hề suy nghĩ cho cô ấy… Lần thứ hai cô ấy cầu xin tớ, tớ còn nói với cô ấy, tớ sẽ suy nghĩ thêm. Hahaaa, lúc tớ nói thì dễ dàng biết bao, mở miệng là nói được. Bây giờ nghĩ lại, cô ấy đã ôm quyết tâm như thế nào mới đến cầu xin tớ chứ… Thần Nhất, cậu đánh tớ đi. Cái chết của Lương mập, tớ cũng là một kẻ tiếp tay”
Hứa Thần Nhất ngồi dậy trước, anh ta giơ tay một tay về phía Lục Trầm vẫn đang nằm dưới đất: “Người anh em, chúng †a nợ hai người họ một sự thật. Cho dù kết quả cuối cùng thế nào thì chúng ta cũng nên cho hai người họ biết sự thật… Cùng đi không?”
Lục Trầm ngẩng đầu nhìn cánh tay cách mình không đến nửa mét… Giống như khi còn trẻ, giống như quay lại độ tuổi bướng bỉnh bất kham, mấy người họ dựa vào nhau, nhìn nhau không nói gì. “Tách” một tiếng, hai bàn tay nắm chặt nhau, tay Lục Trầm nắm vào tay Hứa Thần Nhất. Bỗng nhiên hai người họ có cảm giác như quay trở lại mười năm về trước. Hứa Thần Nhất dùng sức kéo Lục Trầm đứng lên, hai người họ kề sát vai nhau, hai bóng lưng nặng nề cùng nhau đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Hứa.
Hai người họ nợ Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý một sự thật.
Xe ôtô lao đi với tốc độ chóng mặt trên đường cao tốc, hai người họ không hề quan tâm đến việc có bị cảnh sát phạt hay không.