Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 447


trước sau

Chương 447

Hô hấp khó khăn, tim anh đau tê tái… Là lần anh bị bắt cóc năm bảy tuổi!

Anh nhìn thấy bộ dạng lúc Tiểu Ý phát bệnh… mồ hôi mà cơ thể toát ra có thể khiến cả cái giường ướt đẫm… Đau đớn như vậy mà cô vẫn một mình chịu đựng.

Dù anh đối xử tàn nhãn độc ác với cô nhưng cô chưa từng nhắc một lời với anh… Người phụ nữ ngốc nghếch này, rõ ràng chịu đựng đau đớn chịu giày vò cực kỳ bi thảm, mới ít tuổi đầu mà lúc nào cũng đối mặt với sự uy hiếp của cái chết… Những thứ này lẽ ra anh mới là người phải chịu đựng!

Người phụ nữ ngốc nghếch này! Cái gì cũng không nói! Rõ ràng người chịu uất ức nhất là cô, nhưng cô cái gì cũng không nói!

“Ha ha ha ha…” Đáy mắt của Tô Lương Mặc ứa nước mắt, anh điên cuồng vừa khóc vừa cười: “Tô Lương Mặc tôi có thể gặp được Lương Tiểu Ý là điều may mắn nhất cuộc đời này,…ha ha ha, tôi đã sớm biết cô ấy lương thiện, năm bảy tuổi, cái chuyện lấy mạng đổi mạng còn có thể làm ra. Ha ha ha ha, đúng thật là lấy mạng đổi mạng…”

“Tôi sẽ đưa cô ấy đi” Savvy bỗng nhiên vứt lại một câu, người đàn ông đang đắm chìm trong đau đớn hối hận chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn rơi lên người Savvy, trả lời một cách cứng rắn: “Không được!”

Lương Tiểu Ý là vợ của anh, cả đời này đều là vợ của anh!

Đừng ai có ý định cướp cô khỏi anh!

Chống tay xuống mép giường, cúi đầu xuống, bờ môi mỏng của Tô Lương Mặc nóng ran, một nụ hôn dịu dàng đặt lên mờ môi trắng bệch của Lương Tiểu Ý. Hút hút, mút mút, bờ môi anh chiếm trọn bờ môi lạnh như băng của người phụ nữ nằm phía dưới, tình cảm sâu đậm khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả. Ngày xưa, môi của Lương Tiểu Ý ấm áp, môi của Tô Lương Mặc thì lạnh giá. Còn bây giờ, người đàn ông với đôi môi lạnh giá cuối cùng cũng vì người phụ nữ ngốc nghếch này mà nóng ran, nhưng người phụ nữ ngốc nghếch đó đã không còn làm ấm áp bờ môi và trái tim lạnh lẽo của anh nữa.

Đôi mắt màu nâu của Savvy

hiện lên sự không vui lẫn đố ky. Không phải anh không muốn đánh Tô Lương Mặc một trận mà bây giờ điều quan trọng nhất là phải đưa Lương Tiểu Ý đi.

Lúc này không nên gây thêm rắc rối.

Lục Trầm với Hứa Thần Nhất đều quay đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.

Khó nhất không phải tôi yêu bạn, bạn không yêu tôi mà là lúc tôi hiểu ra rằng tôi yêu bạn thì bạn đã rời xa tôi.

Savvy lôi điện thoại ra: “Đây là những lời cuối cùng của cô ấy, anh có đủ dũng cảm để nghe không?”

Tô Lương Mặc chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt tối tăm nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Savvy … anh có đủ dũng cảm để nghe không? Hỏi…khéo ghê.

Anh… muốn nghe nhưng thật sự anh không có đủ dũng cảm để nghe.

“Những lời cuối cùng của cô ấy ở đây. Nghe hay không tùy anh” Savvy chẳng hể để tâm đến bí mật trong điện thoại, vứt thẳng thừng lên giường, anh ta nghĩ, anh ta nhất định phải đưa Lương Tiểu Ý đi, nhưng bây giờ cần cho người đàn ông sắp phát điên này thời gian. Lúc quay người đi ra ngoài: “À đúng rồi, nếu anh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nghe, tốt nhất hãy tìm người xử lí âm thanh… Bởi vì những lời này Tiểu Ý nói trong giờ phút hấp hối, lúc đó cô ấy đã không còn sức lực để nói to nữa. Thế nên nếu trực tiếp nghe sẽ không nghe thấy gì cả.

Những lời cuối cùng này là cô ấy đặc biệt muốn gửi đến anh”

Trái tim Tô Lương Mặc run rẩy… Từng câu từng chữ của Savvy đều như lưỡi dao đâm vào tim anh.

Cô… không còn sức lực để nói to nữa… Vậy mà cô dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng để nói những lời đặc biệt muốn gửi cho anh.

Những lời đặc biệt muốn gửi cho anh…

Khuôn mặt người đàn ông hiện lên vị đắng chát… không muốn nghe cũng không được.

Không phải không muốn nghe mà sợ rằng nghe thấy lúc hấp hối cô vẫn hận anh… Tiểu Ý, Tiểu Ý…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện