Chương 454
Ôn đê tiện Năm giờ sáng Sân bay, máy bay riêng của Tô Lương Mặc cất cánh.
Từ thành phố S bay thẳng đến San Francisco, ít nhất cần 13 tiếng.
Savvy không phải không làm gì, anh ta đã sớm sắp xếp chuyện sau này, mọi thứ ở Mỹ, bao gồm cả mộ của Lương Tiểu Ÿ đều đã chuẩn bị hết.
Đương nhiên ngôi mộ đó chỉ là để qua mặt Tô Lương Mặc mà thôi.
Trên máy bay, ngoài Lương Tiểu Ý, vài người đàn ông còn có Thẩm Quân Hoa, lúc trước Thẩm Quân Hoa đi quay phim ở nơi khác, chuyện Lương Tiểu Ý mất, ba ngày trước Lục Trâm mới gọi điện nói nói cho cô ấy, sau khi nhận được điện thoại cô ấy liền thay đổi lịch trình rồi trở về.
Cô ấy tạm thời rời khỏi tổ phim cần thời gian để sắp xếp công việc về sau. Bởi vì thời tiết không tốt nên cô ấy phải ở lại sân bay hai ngày một đêm.
May mắn cô áy vẫn kịp chuyến bay đến San Francisco Mỹ.
Tô Lương Mặc không cho Lương Tiểu Ý vào quan tài, vẫn như lúc cô còn sống, anh ôm cô trong lòng.
Thẩm Quân Hoa ngồi bên cạnh Tô Lương Mặc, nhìn thấy cảnh tượng này, da đầu tê rần, dùng cùi chỏ huých vào người Lục Trầm, nói thầm bên tai Lục Trâm: “Tô Lương Mặc có khi nào vì cái chết của Tiểu Bàn mà thần kinh không ổn định không? Em thấy dáng vẻ của anh ta không giống với người tỉnh táo: “Em không hiểu” Một lúc sau Lục Trâm nở nụ cười đáng chát, khó khăn nói một câu.
Thẩm Quân Hoa không hiểu. Điên rồi, tỉnh táo rồi, sau đó…lòng lạnh như tro nguội.
Thẩm Quân Hoa đứng lên, “Em đi nói chuyện với anh ta”
“Đợi chút” Lục Trầm thấy Thẩm Quân Hoa đứng dậy, giơ tay giữ lấy cánh tay Thẩm Quân Hoa, “Em muốn nói chuyện gì với cậu ấy?” Thật đáng tiếc, anh ta đã chậm một bước, Thẩm Quân Hoa đã rời khỏi chỗ ngồi.
“Tổng giám đốc Tô” Thẩm Quân Hoa gọi một tiếng, Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt hiện lên sự thắc mắc.
“Tổng giám đốc Tô, tôi đến… nhìn Tiểu Bàn” Thẩm Quân Hoa
Bá đạo không ai sánh bằng!
Còn bây giờ thì sao?
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi, Thẩm Quân Hoa phát hiện, mình không thể nào hận nổi người đàn ông đã hại chết bạn thân của mình.
“Ngồi đi” Giọng khàn khàn của Tô Lương Mặc vang lên, Thẩm Quân Hoa ngồi đối diện với Tô Lương Mặc, ở giữa là đường đi, Thẩm Quân Hoa nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lương Tiểu Ý, trong nháy mắt, tất cả kí ức giữa hai người hiện lên trong dầu cô ấy.
Thẩm Quân Hoa không nói gì, bỗng nhiên Tô Lương Mặc lên tiếng: “Tôi đã xem nhật ký của Tiểu Ý, cô và cô ấy đã từng ngồi vòng quay mặt trời vào nửa đêm?”
Thẩm Quân Hoa hơi ngạc nhiên, “Đúng thế” ánh mắt hiện lên sự ấm áp: “Tiểu Ý cô gái ngốc nghếch đó, tôi chưa từng nghĩ trên thế giới này, có người sống đến gần 30 tuổi vẫn chưa từng ngồi vòng quay mặt trời, tôi lừa cậu ấy, nửa đêm ngồi trên điểm cao nhất của vòng quay mặt trời ước nguyện thì điều ước sẽ thành sự thật”
Thẩm Quân Hoa nói: “Tôi chưa từng nghĩ, cái thế giời vật chất bây giờ có người, lại còn là một phụ nữ gần 30 tin vào truyện cổ tích. Nhưng Tiểu Bàn cậu ấy tin. À… đúng rồi, lúc đó cậu ấy nói với tôi, cậu ấy sắp chết. Không ngờ những lời nói đùa khi đó lại trở thành sự thật”
“Không phải” Tô Lương Mặc nhìn Thẩm Quân Hoa: “Lúc đó Tiểu Ý không nói đùa, lúc đóm cô ấy thật sự biết cô ấy sắp chết, năm bảy tuổi…” Tô Lương Mặc nhớ lại, từng chút từng chút kế lại chuyện của Lương Tiểu Ý.