Chương 471
Cắn chặt răng!
“Vâng, con biết rồi Daddy” Ôn Tình Tuyết nghĩ đến lúc đó có thể dùng da trên đùi của cô ta. Chỉ cần sau đó bỏ tiền tìm một bác sĩ tốt, chăm sóc một thời gian sau đó đi xóa vết sẹo là được.
Ôn Chấn Hải nghĩ chuyện này nên càng nhanh càng tốt.
Trong phòng phẫu thuật, Ôn Tình Noãn và Ôn Tình Noãn năm trên hai chiếc giường bệnh, lúc này vẫn chưa tiêm thuốc tê, bác sĩ cũng chưa đến.
Ôn Tình Tuyết cười: “Chị à, chị yên tâm, vì muốn mặt chị đẹp lên, Tuyết Nhi không sợ đau”
Ngẩng đầu chạm phải ánh mắt cười như không cười của Ôn Tình Noãn.
“Hơ hơ; Ôn Tình Noãn cười: “Thật ra Tô Lương Mặc chưa bao giờ nói muốn cưới chị, tôi hôm đó cả đêm không về cũng không phải là ở cùng với Tô Lương Mặc”
Sắc mặt Ôn Tình Tuyết chợt thay đổi: “Chị có ý gì?”
“Chị nói, hôm đó, Tô Lương Mặc đưa chị đến bể bơi, sau đó ở bể bơi của T Y chị bị cưỡng hiếp, à không, bị bọn chúng lần lượt cưỡng hiếp, có một người đàn ông bụng bia ngoài 50 tuổi, bằng tuổi bố của chúng ta, em không biết ghê tởm như thế nào đâu”
Ôn Tình Tuyết nhảy dựng lên: “Em đi nói với Daddy”
“Đi đi” Ôn Tình Noãn không ngăn cản, còn động viên Ôn Tình Tuyết đi nói với bố, Ôn Tình Tuyết đi đến trước cửa phòng phẫu thuật nhưng không tài nào mở ra được, đẳng sau truyền đến giọng nói của Ôn Tình Noãn: “Sao thế? Không mở được cửa? Không mở được cửa là đúng rồi”
“Chị, chị làm gì thế?” Ôn Tình Tuyết trừng mắt: “Chị đã mua chuộc bác sĩ???”
“Ha ha” Ôn Tình Noãn nói: “Cũng không ngu ngốc lắm”
“Chị, rốt cuộc chị muốn làm gì?” Ôn Tình Tuyết khóc lóc cầu xin: “Em là em gái của chị, là em gái ruột đó. Tại sao chị lại đối xử với em như vậy?”
Ôn Tình Noãn phẫn nộ!
“Lúc mày làm thương khuôn mặt của tao sao không nghĩ tao là chị của mày, chị ruột???” Ôn Tình Noãn nổi giận đùng đùng, cô ta hận không thể lột da thịt của
“Chị”
Bác sĩ bước vào!
“Tôi muốn ra ngoài! Thả tôi ra ngoài! Tôi nói cho các người biết, Daddy sẽ không tha cho các người đâu!”
Trong một bệnh viên tư nhân trên bờ đại dương tươi đẹp của San Francisco Mỹ, người phụ nữ từ từ tỉnh lại.
Lúc Lương Tiểu Ý tỉnh lại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ý thức.
“Đói…” Lúc cô nói ra từ này thì hoàn toàn tỉnh táo… Cô cho rằng cô đã chết, cô cho rằng nơi này là thiên đường, nhưng người chết tuyệt đối sẽ không cảm thấy đói. Thế nên cô… vẫn còn sống??
“Em tỉnh rồi à?” Một giọng nói quen thuộc từ cửa phòng truyền đến, Savvy vẫn luôn ở phòng quan sát bên cạnh, anh ta nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý, lúc Lương Tiểu Ý tỉnh lại, Savvy lập tức đứng lên, vội vàng bước đến phòng của Lương Tiểu Ý, đẩy cửa đi vào.
“Savvy?” Lương Tiểu Ý hoa mắt nhưng vẫn có thể nhận ra được giọng nói của Savvy: “Savvy, em không phải chết rồi sao?” Cô dự đoán không sai, lần đó phát bệnh, cô không còn cơ hội sống nữa.
“Không, em vẫn chưa chết” Savvy bước đến trước giường bệnh, anh đau lòng sờ lên mặt Lương Tiểu Ý, “Em vẫn còn sống”
“.. Sao có thể??” Lương Tiểu Ý nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
“Đừng quan tâm những thứ này, anh đi lấy đồ ăn cho em.
Cháo gà ác mà em thích ăn nhất” Người đàn ông với đôi mắt nâu cười, nói xong quay người đi lấy đồ ăn cho Lương Tiểu Ý.
Không lâu sau, Savvy quay lại, đẩy một xe đồ ăn khói bay ngây ngút.