Chương 479
Còn vẽ một hình mặt cười, … là cô! Ngoại trừ người phụ nữ ngốc nghếch kia thì chẳng có ai sẽ làm những chuyện trẻ trâu như thế này! Nét bút cũng là của cô… Lông mi bất giác ẩm ướt, anh không đạp chân ga nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng có dấu hiệu chậm lại, chiếc xe đi đến chỗ dừng tạm thời trên đường cao tốc. Người đàn ông dừng xe, khuôn mặt tuấn tú vùi đầu vào giữa hai lòng bàn tay…
Trong xe vang lên tiếng sụt sịt đầy kìm nén… Anh buông tay ra, ngả người về sau, ngước nhìn nóc xe, khuôn mặt tuấn tú đã sớm tràn đầy nước mắt. Ánh mắt anh nhìn vào hình dán màu tím nhạt, vừa cười vừa khóc…
Anh hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng người, lau đi nước mắt vốn không nên có trên khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi mắt hoen đỏ, lúc anh khởi động xe, “pằng” một tiếng súng vang lên!
Tô Lương Mặc nheo mắt, quay đầu lại nhìn, đằng sau có ba bốn chiếc xe đuổi theo, có một người đàn ông ngó đầu ra, hét lên đây hung hăng: “Mày chính là Tô Lương Mặc? Ha ha… 8 tỉ là của anh em chúng ta rồi! Ha ha ha ha”
Ánh mắt Tô Lương Mặc lạnh lùng, một tay đẩy cần số, một tay điều khiển vô lăng, đạp phanh chân, khóe miệng nở nụ cười khinh thường.
“Mẹ nó! Đã bị bọn tao bao vây rồi còn chạy sao? Xem mày chạy đi đâu được!” Sắc mặt người kia chợt thay đổi, hung dữ hét lên: “Anh em! Lên! Giết nó! Anh em chúng ta lấy được tiền rồi cao chạy xa bay! Thế giới rộng như vậy, không tin người nhà họ Tô có thể tìm được chúng ta! Giết chết Tô Lương Mặc, nhà họ Tô chỉ là một cái vỏ trống rỗng!” Hiển nhiên nhóm người này không có ý định bỏ qua cho anh, người đàn ông vẫn nở nụ cười, đạp chân ga, với trình độ của mình, nới rộng khoảng cách với bọn đẳng sau.
Người đẳng sau hét lên: “Mẹ nó! Một lũ vô dụng! Nhiều người như thế mà để nó bỏ chạy! Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Mau đuổi theo!”
Vì thế trên đường cao tốc có một vài chiếc xe đuổi theo một chiếc xe.
Một tiếng súng vang lên lần nữa, ánh mắt Tô Lương Mặc lạnh thấu xương… Đối phương đã hạ quyết tâm hôm nay phải giết chết anh!
Có điều, chỉ bọn họ có súng thôi sao? Ánh mắt anh nhìn vào khẩu súng bên ghế
Người đàn ông nheo mắt cười lạnh… Một lũ ngu, thật sự cho rằng Tô Lương Mặc anh dễ dàng giải quyết vậy sao?
Cho rằng 8 tỉ đó dễ dàng vào tay sao?
Tô Lương Mặc lại nhìn gương chiếu hậu, phát hiện ra vài chiếc xe Mercedes màu đen, mới đầu anh tưởng đó là tiếp viện của địch, nheo mắt nhìn… hóa ra là người của mình!
Lục Trầm đuổi kịp rồi! … Tô Lương Mặc nhếch miệng cười.
Tấm lòng của Lục Trầm lẽ nào anh làm sao có thể không hiểu chứ?
Cứ tưởng là một trận chiến ác liệt, cuối cùng chỉ là gió to mưa nhỏ mà thôi.
Giải quyết xong lũ ngu ngốc kia, Lục Trầm xuống xe, đi đến bên cạnh xe của Tô Lương Mặc, gõ vào cửa kính, Tô Lương Mặc hạ cửa xe xuống, nhìn Lục Trầm có vẻ không tức giận, chỉ nhìn Tô Lương Mặc nói: “Cậu xuống xe”
Lục Trầm đã gọi điện từ trước, đoạn đường này tạm thời bị phong tỏa.
Tô Lương Mặc đẩy cửa ra, chân vừa chạm xuống đất, một cú đám nhanh như gió lao đến, đôi mắt chim ưng của Tô Lương Mặc ngước lên, người lắc lư nhưng cuối cùng không né khỏi cú đấm.
Lục Trầm nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Tại sao? Cậu có thể né ra mà” Đúng, Tô Lương Mặc có thể tránh khỏi cú đấm nhưng anh không làm thế.
“Tớ ăn cú đấm này, không oan ức. Bây giờ, hết tức giận chưa?” Ánh mắt sâu thẳm nhưng lại có tình cảm cực kì chân thành… Anh đã dần dần giống một con người rồi, một người có tình cảm.
Lục Trầm tức muốn cho Tô Lương Mặc một cú đấm nữa, nhưng lại bị Tô Lương Mặc chặn lại, người đàn ông trâm giọng cảnh cáo: “Đủ rồi! Ăn một cú đấm của cậu vì cậu là người anh em tốt của tớ, tớ hiểu cậu lo lắng đến sự an toàn của tớ” Anh nhếch mày: “Có điều, kể cả là anh em tốt, tớ cũng không ăn thêm cú đấm nữa đâu”