Chương 495
“Ừmm… Hai con đến đây tìm mẹ đúng không?” Vị cảnh sát đăm chiêu nhìn hai đứa trẻ… Gương mặt của hai cậu bé này, thật quá giống với người đàn ông thần bí đang ngồi trong kia mà.
Chẳng lẽ … chẳng lẽ đây là con riêng của anh ta? Còn mẹ của hai cậu bé chính là nhân tình của người đàn ông đó. Anh ta vì hai đứa nhỏ nên đã vô tâm ruồng rẫy ba mẹ con.
Nhưng sau này, khi người đàn ông đó biết mình không thể sinh con được nữa, anh ta quyết định quay lại tìm hai đứa nhưng người mẹ nhất quyết không đồng ý.
Vì vậy cô ấy mới báo cảnh sát, và cuối cùng hai người đang phải ghi lời khai ở trong kia … Cô gái này thoạt nhìn còn rất trẻ nha, chắc cũng chỉ hơn hai mươi là cùng nhưng đã phải trải qua nhiều sóng gió đến vậy. Hai”
…
Thật đáng thương!
Lương Chi Duy lén kéo kéo tay anh trai, thì thầm nói: “Lương Chi Hoành, anh nói xem rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy? Nhìn biểu cảm của cô ấy mà xem, thật kỳ dị” Khuôn mặt non nớt của cậu bé mang đầy vẻ ghét bỏ không thể diễn tả nổi.
Lương Chỉ Hoành chỉ nhẹ giọng đáp: “Anh không biết” Tuy nhiên, đôi mắt non nớt thơ ngây kia dường như hiểu hết mọi chuyện. Chẳng có gì có thể thoát khỏi đôi mắt của cậu cả, làm sao không thể không thấy cô gái nông cạn kia đang nghĩ gì.
Lúc này, bỗng có một tiếng hét vang lên, phát ra từ một căn phòng trong góc: ‘Aaaaal”
Sắc mặt Lương Chi Hoành biến đổi. Đây chính là giọng nói của Lương Tiếu Ý mẹ cậu. Không nói một lời, cậu liền chạy đến nơi phát ra tiếng hét ấy. Lương Chi Duy thấy vậy, cũng ngay lập tức chạy theo anh trai.
Lương Chi Hoành vội vã đến mức liền va phải một đôi chân dài mảnh khảnh: “Thật xin lỗi, con đang rất vội, phiền chú tránh đường giúp con ạ-”
Chính là căn phòng này! Cậu đã nghe thấy tiếng hét của mẹ phát ra từ chính căn phòng này!
“Tô Lương Mặc! Anh thật bỉ ổi!”
Khuôn mặt của Lương Chi Hoành trở nên tái nhợt, cậu vội vã kéo chặt lấy người cảnh sát đang canh gác ở bên ngoài cửa: “Mau mở cửa! Nếu mẹ tôi gặp phải chuyện gì, chú cũng đừng hòng
Viên cảnh sát không hiểu vì sao bị khuôn mặt non nớt nhưng đầy lạnh lẽo của đứa bé dọa sợ, cứng đờ người lại không biết phải làm gì. Lương Chi Duy phăm phăm chạy vào cũng đâm sầm vào đôi chân dài ấy. Nhưng lần này Lục Trâm, người sở hữu đôi chân mảnh khảnh ấy đỡ được lấy Lương Chỉ Duy, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Này cậu bé, cháu tên là gì vậy?”
“Bỏ tôi ra kẻ xấu xa này!”
Cùng lúc đó, đôi mắt của Lương Chi Hoành lóe lên, cậu nhanh chóng giật lấy chùm chìa khóa trong tay người cảnh sát. Trong khi viên cảnh sát viên vẫn choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ngay lập tức mở cửa!
Khoảnh khắc khi cánh cửa được mở ra…
“Bạn gầy! Ông đã làm gì mẹ tôi rồi!” Cậu bé Lương Chỉ Hoành với cơ thể nhỏ bé đứng ở cửa với đôi mắt hằm hăm sát khí, toàn thân toát lên vẻ đầy giận dữ, xanh mặt trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện!
Đây là lần đầu tiên mà Tô Lương Mặc và Lương Chi Hoành gặp mặt, tuy nhiên, tình huống … khụ khụ khụ, có vẻ không được suôn sẻ cho lắm.
Khoảnh khắc khi Lương Chỉ Hoành mở cửa, cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kì cục.
Tô Lương Mặc sau khi nghe thấy những lời tuyệt tình của Lương Tiểu Ý, anh không thể tin nổi. Chẳng lẽ Tiểu Ý của anh thực sự không còn một chút tình cảm nào với anh nữa rồi?
Anh không tin!
Tô Lương Mặc không khống chế nổi bản thân, ngay lập tức kéo lấy Lương Tiểu Ý về phía mình, giam cầm cô trong vòng tay của anh. Anh kích động chiếm lấy đôi môi cô, mong muốn nụ hôn này có thể chứng minh cho tất cả.
Thế nhưng, cảnh tượng ngượng ngùng này đã bị Lương Chi Hoành nhìn thấy chú đã làm gì với mẹ tôi!” Cậu bé toàn thân bốc lên lửa giận, bộ dạng cũng không khác Tô Lương Mặc khi bực tức là bao.