Chương 52
Sắc mặt Lương Tiểu Ý còn trắng hơn cả giấy trắng, bờ môi cô run rẩy, giọng giải thích yếu ớt, ngay cả chính cô cũng không thể thuyết phục mình. Cô nhớ tới lúc đó cô có chút do dự việc đi theo Ôn Tình Tuyết lên lầu thay quần áo, Tô Lương Mặc lại gật đầu bảo cô đi cùng Ôn Tình Tuyết.
“Không, không phải, anh Tô sẽ không làm như thế với tôi, cô lừa tôi…
Ôn Tình Tuyết vui sướng liếc nhìn Lương Tiểu Ý nhếch nhác nằm rạp trên mặt đất, cười khẽ: “Ha ha, anh ấy sẽ không?” Ôn Tình Tuyết lạnh lùng chế giêu: “Anh Mặc biết hết tất cả, mọi thứ ở nơi này, đều được anh Mặc ngầm đồng tiến hành. Băng không cô cho rằng anh Mặc mang cô đến tiệc sinh nhật của cha tôi là để tất cả mọi nhà họ Ôn làm quen Lương Tiểu Ý cô sao? “
Đôi đồng tử của Lương Tiểu Ý bỗng nhiên co rúm lại… Trái tim của cô đang run rẩy, đương nhiên Tô Lương Mặc dẫn cô đến đây không phải để người nhà họ Ôn làm quen cô. Cô không thể nào phản bác bất cứ lời nói nào của Ôn Tình Tuyết.
Tô Lương Mặc… Anh hận em đến mức này ư?
Hai mắt Lương Tiểu Ý đờ đẫn, đôi môi đỏ chót của Ôn Tình Tuyết nở một nụ cười lóa mắt, tàn nhãn mà ác độc. Những tia sắc nhọn trong mắt của cô ta lúc này cơ hồ khiến những đứa con gái cùng phe với cô ta sợ hãi đến mức vô ý thức lùi lại một bước, cách xa cô ta một chút.
Ôn Tình Tuyết bất ngờ giơ chân lên, đạp về phía Lương Tiểu Ý đang nằm rạp trên mặt đất, chiếc gót làm bằng kim loại vừa dài vừa nhọn tàn nhẫn đạp từng cái một lên người Lương Tiểu Ý.
Ôn Tình Tuyết bỗng nhiên nhìn về phía đám thiên kim tiểu thư kia, nói: “Các cậu còn không đánh đi? Không phải lúc nào cũng có cơ hội như thế đâu! Bỏ qua cũng đừng có hối hận. Tôi đây là đang báo thù cho.
chị gái mình, mấy người không phải bạn thân của chị tôi sao?”
Khóe miệng Ôn Tình Tuyết lộ ra vẻ lạnh lùng chế giễu… Bạn thân?
Ha ha, những người mà Ôn Tình Noãn gọi là bạn thân này, mặt ngoài thì đối xử với chị ta rất tốt, nhưng ngấm ngầm đều dòm ngó nhìn chằm chằm vào vị hôn phu của chị ta.
Những cô gái kia nghe thấy lời của Ôn Tình Tuyết, vẻ do dự trong mắt lóe lên rồi biến mất, sau đó trên khuôn mặt từng người hiện lên vẻ hung ác. Tất cả bọn họ vây chặt lấy Lương Tiểu Ý, nắm đấm, giày cao gót, tạt tai…
Những cái đấm này dường như sẽ không bao giờ kết thúc. Mặt sưng phù, trên cánh tay, trên đùi máu chảy ồ ạt, tất cả những vết thương này đều do giày cao gót của đám con gái kia gây ra.
Những này cú đấm cái tát cùng với sự đau đớn này, lại không sánh được với nỗi đau trong lòng cô.
Cô gái mặc lễ phục màu đen kia bỗng nhiên hô ngừng.
Ôn Tình Tuyết lạnh mặt nhìn cô ta, châm chọc nói: “Vương Tương, không phải chị đột nhiên sinh ra lòng đồng cảm với ả đàn bà độc ác này chứ!” Dứt lời lại cười ha ha, móc ra hộp thuốc lá, đôi môi đỏ ngậm một điếu thuốc lá cho nữ, “Tách” một tiếng, chiếc bật lửa tinh xảo quý giá châm lửa điếu thuốc đang được kẹp giữa hai cánh môi đỏ, Ôn Tình Tuyết nhấc mắt lên nhìn cô gái mặc lễ phục đen phía đối diện: “Vương Tương, chị đừng nói với tôi là chị không đành lòng đấy nhé? … Vừa rồi chị ra tay cũng rất mạnh đấy!”
“Xùy, ” cô nàng mặc lễ phụ đen Vương Tương kia, vẽ mắt mèo, trang điểm đậm, đeo một đôi kính áp tròng quá khổ, khinh thường liếc nhìn Ôn Tình Tuyết, “Tình Tuyết, em cũng quá coi trọng chị rồi. Vương Tương chị làm gì có đạo đức cao thượng như vậy , vốn cũng không có nhiều lòng đồng cảm để bố thí cho ả đàn bà độc ác hại thảm bạn thân của mình” Nói đến đây, Vương Tương buông mí mắt xuống, ánh mắt rơi lên người Lương Tiểu Ý đang co quắp năm trên đất, “Đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng đấy! Vả lại, đánh cũng mệt rồi, đổi cách chơi khác đi”
“Vậy chị nói xem, chơi như thế nào đây?”
“Chị thấy bộ quần áo này cũng không hợp với cô ta, không bằng…
Lột sạch rồi ném vào trong hồ bơi, được không?” Cô ả Vương Tương với mái tóc quăn xinh đẹp đưa một cái tay về phía Ôn Tình Tuyết nói: “Đưa thuốc lá ra”
“Được” Ôn Tình Noãn đưa điếu thuốc lá nhỏ dài dành cho nữ đang kẹp trong tay cho Vương Tương, Vương Tương đột nhiên cúi người xuống, đem đầu thuốc dí vào cánh tay của Lương Tiểu Ý, “Xèo” một tiếng, mùi da thịt cháy khét tản ra trong không khí.