Chương 525
Cậu ta ở đâu chui ra vậy?
Savvy không biết, Tô Lương Mặc thì cũng có chút ấn tượng.
Tô Lương Mặc ôm lấy cơ thể Lương Tiểu Ý, sau đó lùi lại ba bước, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ồ, tôi nhớ ra cậu, trong buổi họp lớp của Tiểu Ý tôi có gặp qua cậu” Anh giơ tay ra: “Xin chào, tôi là chồng của Tiểu Ý, Tô Lương Mặc.”
Đôi mắt của Savvy lạnh lẽo nhìn Tô Lương Mặc, anh sải bước về phía trước không nhiều, nhưng đủ để chắn trước mặt Tô Lương Mặc: “Xin chào, tôi là bạn trai của Tiểu Ý, Savvy Wayne”“
Vân Khiêm sững người trong giây lát, đột nhiên nở một nụ cười rồi đưa hai tay ra cùng một lúc: “Xin chào, tên tôi là Vân Khiêm, người thầm thương Tiểu Ý”
Khụ khụ khụ … Chuyện này là như thế nào vậy?
“Huhuhu! Vân Khiêm cuối cùng đã công khai chuyện tình của anh ấy rồi! Huhuhuhu… Tôi tôi tôi … Huhuhu…. Tôi thất tình rồi!” Một cô gái có gương mặt dễ thương không ngừng than khóc.
“Có biết bao nhiêu bông hoa xinh đẹp kiều diễm như vậy nhưng Vân Khiêm đều làm ngơ. Khó trách mấy năm gần đây không có scandal yêu đương nào của anh. Hóa ra là…”
“Huhuhu … Làm sao bây giờ? Ôi bạch mã hoàng tử của em: Da đầu của Lương Tiểu Ý trở nên tê liệt, dưới cặp mắt ghen ty nhưng cũng đầy tiếc nuối của các cô gái, Lương Tiểu Ý từ từ quay đầu lại: “Cậu mau giải thích đi. Cậu chỉ là đang đùa thôi đúng không?”
Ngoại hình của Vân Khiêm thực sự không có gì để nói, đứng gần như vậy, Lương Tiếu Ý cảm giác như bị điện giật.
Vân Khiêm khẽ mỉm cười, ngang nhiên đứng trước mặt hai người đàn ông đang chuẩn bị nổi cơn giông đến nơi kia nói: “Tôi không đùa. Ngay từ thời đi học, cho đến mãi tận bây giờ, tôi vẫn luôn ái mộ cậu”
Lương Tiểu Ý như muốn ngất đi, tất nhiên không phải vì cảm động mà ngất, mà là tức muốn ngất đi.
Hừm, ngay cả khi đó thực sự là lời tỏ tình, thì nó có phù hợp với hoàn cảnh hiện tại hay không? Ở đây? Ngay chính sân bay ư?
Nếu như ánh mắt có thể giết được người, thì Vân Khiêm đã bị chết vô số lần bởi đôi mắt đằng đẳng sát khí của Savvy và
“Hãy bỏ tôi ra trước đi” Lương Tiểu Ý mím môi, bây giờ cô cần phải bình tĩnh: “Đây là sân bay. Có chuyện gì để sau hãy nói”
Tô Lương Mặc bày ra vẻ mặt vô cảm. Anh không đồng ý, nhưng cũng không phủ định điều đó.
Lương Tiểu Ý quay sang nói với Savvy, đôi mắt lộ ra ý cười: “Có chuyện gì chúng ta vừa đi vừa nói được không?”
Thái độ đối với hai người trước và sau khác nhau một trời một vực. Đối xử với Tô Lương Mặc thì xa cách, lạnh nhạt đến đáng sợ, còn nói chuyện với Savvy thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng thân thiện, vui vẻ như người thân trong gia đình.
‘Tô Lương Mặc trợn trừng mắt nhìn Savvy. Savvy cũng không sợ, nhìn lại một cách khiêu khích. Rồi anh nở một nụ cười không thể rạng rỡ hơn đáp lại Lương Tiểu Ý: “Được. Tất cả đều nghe em”
Người đàn ông một tay ôm chặt lấy Lương Tiểu Ý, trong khi tay còn lại rủ xuống, tức giận siết chặt thành nắm đấm.
“Anh ôm chặt như “Buông ra” Lương Tiểu Ý cau mày nói: vậy tôi làm sao có thể đi được?”
Tô Lương Mặc vẫn không có ý định buông Lương Tiểu Ý ra, chỉ là nới lỏng tay một chút. Lương Tiểu Ý cũng đã quá mệt mỏi để tiếp tục cãi nhau với con lừa cứng đầu Tô Lương Mặc này.
Đúng lúc này, có người tìm thấy Vân Khiêm.
“Vân Khiêm, tại sao cậu vẫn ở đây? Xe đã đợi sẵn bên ngoài từ rất lâu rồi đó. Công ty đang có chuyện gấp cần cậu có mặt” Một người đàn ông có mái tóc được chải chuốt vô cùng tinh tế thở hổn hển chạy đến trước mặt Vân Khiêm, đằng sau anh ấy còn có bốn người vệ sĩ mặc bộ đồ đen theo sau.
Vân Khiêm liếc nhìn, đôi lông mày thanh tú không khỏi nhíu lại, để lộ vẻ mặt vô cùng khó chịu: “Biết rồi” Từ giọng nói có thể dễ dàng nghe ra được sự tức giận của Vân Khiêm.
Lương Tiểu Ý đang lo lắng rằng làm sao có thoát khỏi tình huống ngượng nghịu này. Giờ thì ổn rồi, có lẽ những người này đều là vệ sĩ của Vân Khiêm.