Chương 567
“Cút ra” Không thấy anh dùng sức quá mạnh, cánh tay vừa hất ra, người phụ nữ trước mặt đã ngã xuống đất.
Ngụy Na còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì thì Trương Tuyền bước đến: “Cô Ngụy, cô không bị thương chứ?”
Trương Tuyền dìu Ngụy Na đứng dậy, Ngụy Na cuối cùng cũng nhận ra vừa nấy đã xảy ra chuyện gì, mặt cô ta tái mét, hất tay Trương Tuyền đang dìu cô ta: “Anh tránh ra! Đừng có động vào tôi!”
Lúc này, cô ta mất hết mặt mũi, cô ta nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt cực kỳ tức giận… Cái loại người thấp hèn đáng chết này! Cứ đợi đấy, nếu hôm nay không khiến tên đáng chết này chịu báo ứng, cô ta sẽ phải họ Ngụy.
Đẩy Trương Tuyền ra, lúc Ngụy Na đứng lên có hơi vội, đôi giày cao gót mười phân khiến cô ta đứng không vững, trật chân một cái, sau tiếng hét của Ngụy Na, thế giới chợt im lặng.
Xung quanh, im lặng.
Trương Tuyền mở to mắt, muốn đi lên phía trước nhưng lại không dám.
Có điều, lúc này, người khác có thể đứng xem chuyện cười, nhưng Trương Tuyền là quản lý của khách sạn Phi Hòa, không thể trơ mắt nhìn, đành bước đến.
Trương Tuyền bước đến hỏi: “Cô Ngụy, cô…” có sao không…
Lời vẫn chưa nói hết.
Một tiếng hét của phụ nữ vang vọng khắp cả khách sạn.
“Aaaaaaaal”
Dư âm còn văng vẳng đâu đấy!
Vừa nãy Ngụy Na trật chân, lúc cô ta ngã xuống, chiếc váy phiên bản giới hạn “roạt” một tiếng, để lộ cái eo ra bên ngoài.
“Phì!” Lương Tiểu Ý cười ra tiếng.
Mọi người vốn trơ mắt nhìn, im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc này tiếng cười bỗng vang lên của Lương Tiểu Ý thu hút mọi ánh mắt.
Khuôn mặt tinh tế của Ngụy Na hết đen, trắng rồi lại đỏ, cứ như bảng trộn màu vậy, cực kỳ sặc sỡ.
“Aaaal” Ngụy Na hết lên như bị điên, sắc mặt tái mét, cô ta đứng lên, Lí Thù Vũ ở bên cạnh nín cười, đưa cho Ngụy Na
Lúc này mới che đi được chỗ bị rách.
Ngụy Na mặc lên người áo khoác như thể mặc lên người áo giáp chiến đấu, cô ta hung dữ đi đến trước mặt Lương Tiểu Ý, không nói lời nào giơ tay lên tát một cái lên mặt Lương Tiểu Ý.
“Chát” một tiếng!
Lương Tiểu Ý sững sời Trước mặt, cánh tay của người đàn ông chắn trên mặt cô, tiếng giòn tay đó là tiếng bàn tay Ngụy Na đánh lên cánh tay của Tô Lương Mặc.
Phẫn nộ trào dâng, người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cánh tay vừa bị đánh đỏ ửng của mình, anh thở phào nhẹ nhõm…
Nếu anh chậm một xíu thôi, cái tát đã rơi lên mặt của Lương Tiểu Ý rồi.
“Em ngốc à, sao không né ra?” Người đàn ông quở trách cô, Lương Tiểu Ý cũng rất uất ức mà, cô làm sao biết được Ngụy Na không nói lời nào mà đánh người chứ, cô bĩu môi: “Không né!” Không phải không né ra mà là không né ra được.
Tô Lương Mặc thu lại ánh mắt nhìn Lương Tiểu Ý, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Ngụy Na, đã lạnh đến đóng băng rồi.
Ánh mắt lạnh lùng như con dao đâm vào Ngụy Na.
Bị ánh mắt này dọa sợ, Ngụy Na bất giác lắp bắp: “Tôi, tôi.” Tôi nửa ngày rồi mới phát hiện ra, đối phương chỉ là một nhân vật nhỏ bé, có gì đáng sợ chứ đánh cô ta có gì sai? Nếu không phải anh đẩy tôi, bộ đồ của tôi có bị hỏng không? Các người hại tôi mất mặt trước đám đông, cô ta còn dám cười. Tôi cho cô ta một cái bạt tai thì có sao chứ?”