Chương 586
Ông nội Tô chau mày, nếp nhăn ở trán có thể ép chết con ruồi: “Con của người đàn bà đó, đã tiếp tục dòng máu dơ bẩn của nó”
Chú Phùng lại lần nữa á khẩu không nói được gì.
“Lão gia” Chú Phùng cẩn thận cân nhắc lời nói: “Ông thực sự định để phu… cô gái kia đưa hai tiểu thiếu gia đi sao? Dù sao thì hai cậu ấy cũng là người nối dõi của nhà họ Tô”
“Nói linh tinh! Nó có điểm nào giống người nhà họ Tô chứ?” Ông nội Tô nổi giận: “Bộ dạng bệnh tật, cơ thể yếu ớt như thế kia, nhà họ Tô chúng ta không có người nối dõi nào bệnh tật yếu ớt như thế! Để cô ta đưa đi, nhà họ Tô của ta không cần!”
Hai chữ “không cần” này nói ra vô cùng nhẹ nhàng, ông nội Tô dễ dàng nói ra khỏi miệng.
“Lão gia, tha thứ cho lão Phùng tôi nói một câu không dễ nghe, tiếp theo đây ông thực sự định làm như thế sao? Nếu như đại thiếu gia biết thì phải làm thế nào?” Chú Phùng nói: “Cô gái kia là bảo bối trong lòng đại thiếu gia. Ông làm thế, đại thiếu gia sẽ đau lòng lắm đấy”
Không nói còn đỡ, vừa nhắc đến vấn đề này, ông nội Tô liền nổi giận: “Ta làm như thế là muốn tốt cho nó. Chú nhìn đi, cô ta đã đem đến cho cháu nội lớn của ta cái gì chứ, không được một chuyện tốt gì cả. Lần này còn hại cháu nội lớn của †a nằm hấp hối suýt chết. Nhanh chóng bảo người đuổi ngôi sao chổi này đi. Đuổi cả hai đứa bé sao chổi kia đi cùng luôn”
Hành lang bên ngoài phòng bệnh, Lương Tiểu Ý đang ngồi đợi, Đại Bảo nói sắp đến rồi.
Lục Trầm cũng đang ở bên cạnh.
Một lát sau, Đại Bảo và Savvy liền xuất hiện.
Lục Trầm và Savvy đã từng có duyên gặp mặt, nhưng lần này cũng vẫn giống lần trước, cả hai đều nhìn nhau không vừa mắt.
“Mommy” Đại Bảo ở trước mặt Lương Tiểu Ý lúc nào cũng vô cùng ngoan ngoấn. Lương Tiểu Ý giơ tay lên xoa xoa trán cậu: “Mommy xem nào, có mồ hôi không?” Nói xong, tay của Lương Tiểu Ý xoa xoa trán cậu, lại xoa đến gáy cậu. Lương Tiểu Ý chau mày, có hơi ướt.
Cô ngẩng đầu lên hỏi Savvy: “Có mang theo quần áo không?” Lúc cô hỏi, Savvy đã thản nhiên đưa túi đựng đồ bằng da trong tay anh ta cho Lương Tiểu Ý. Lương Tiểu Ý
Những điều này đập vào mắt Lục Trầm, vô cùng chướng mắt.
Ba người họ, cảm giác như người một nhà, hành động thân mật, động tác tự nhiên. Chắc chắn những chuyện như thế này đã xảy ra rất nhiều lần, đã trở thành một chuyện vô cùng quen thuộc trong cuộc sống của họ.
Thế còn Lương Mặc thì sao? Người ngoài à?
Một cảm giác đau thương chợt trào lên.
Đương nhiên, Lục Trâm nhìn Savvy càng lúc càng không vừa mắt.
“Sao anh lại đến đây?” Lục Trầm lạnh giọng hỏi.
Người đàn ông tóc nâu mắt nâu bu môi: “Đưa cậu nhóc kia đến, tiện đường” Đôi môi mỏng cong lên: “Đến xem anh ta chết chưa” Ánh mắt của Savvy chạm vào khuôn mặt giận dữ của Lục Trầm, anh ta vẫn vui vẻ đối mặt. Không có Lương Tiểu Ý ở đây, đối mặt với người bạn thân của Tô Lương Mặc, Savvy đương nhiên không cần ra vẻ quân tử thuần khiết, đương nhiên anh ta sẽ để lộ bản tính của mình: “Nghe nói, anh ta bị thương nặng lắm?”
Lục Trầm mấp máy môi, cười nhẹ một tiếng, bỗng chốc anh ta vô cùng thoải mái: “Nói như vậy thì, anh Klutz đến thăm bệnh nhân à?” Lục Trầm nhếch lông mày: “Hoa đâu? Giỏ hoa quả đâu? Hay là phong tục ở nước ngoài thay đổi từng ngày, đi thăm bệnh nhân không cần mang theo những đồ thăm hỏi nữa à”
Hai người so bì, cả hai đều ăn nói sắc bén, một người thì nói thẳng “chính là đến xem Tô Lương Mặc chết chưa”, một người phản kích lại “đi thăm bệnh mà không mang theo quà, đồ không có giáo dục”. Đúng lúc hai người còn đang âm thâm tranh đấu thì cửa phòng bệnh lại mở ra.
“Hai anh đang nói chuyện gì thế?” Lương Tiểu Ý ngạc nhiên hỏi, cô tưởng rằng hai người này là kẻ thù không đội trời chung, ai người lại có thể yên bình ngồi nói chuyện như thế này.
Lục Trầm cười trước, nói: “Không có gì, anh Klutz giới thiệu cho tôi phong tục ở nước ngoài, ví dụ như là lễ nghi khi đi thăm bệnh. Chúng tôi nói chuyện vô cùng vui vẻ”
Lương Tiểu Ý không rõ nội tình, đương nhiên cô không nghe ra ý chế giễu trong câu nói của Lục Trầm.