Chương 603
“Dạ, Tiểu Bảo biết rồi ạ” Nói xong cậu liền chạy thẳng lên tầng.
Cậu vừa mở cửa liền nhìn thấy Lương Chi Hoành đang ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm bàn máy tính trước mặt, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, có vẻ như đang xem thứ gì đó rất quan trọng.
“Anh” Lương Chỉ Duy gọi một tiếng, cởi áo sơ mi ngắn tay rồi ném nó xuống sàn gỗ, đi đến phía sau lưng Lương Chỉ Hoành.
Lương Chi Hoành “Ừm” một tiếng, hờ hững liếc nhìn một cái, đôi mắt sâu thảm, lạnh lùng nói lặc áo vào.”
Lương Chỉ Duy dang hai tay: “Quần áo ướt đãm mồ hôi rồi” Cậu nhún nhún vai, làm bộ dạng “cũng không còn cách nào khác, quân áo em ướt hết rồi”.
Khuôn mặt nhỏ của Lương Chi Hoành khẽ nâng lên: “Đừng nói với anh, em chỉ có một bộ quần áo” Lương Chi Hoành hờ hững quét mắt một lượt: “Mặc áo vào, hoặc ra ngoài”
Nếu Lương Tiểu Ý ở đây, nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Lương Chỉ Hoành, chắc chắn cô sẽ vô cùng ngạc nhiên…
Lương Chi Hoành càng ngày càng giống người đàn ông đó.
Lương Chi Duy biết mình đấu không lại với anh, ngoan ngoãn đi thay quần áo. Hai đứa trẻ cực kì hiểu chuyện, cũng rất tự lập. Mặc dù không thể so được với người lớn, nhưng chuyện mặc quần áo, cởi quần áo, OK, không vấn đề hết.
Thay quần áo xong, Lương Chi Hoành vẫn đang xem gì đó.
Lương Chỉ Duy chỉ có thể ngoái cổ xem.
“Anh, đây là cái gì?” Lương Chi Duy nhìn vào đống đường lượn sóng trên màn hình máy tính.
“Em không cần biết”
Cùng là khuôn mặt trẻ con, nhưng Lương Chi Hoành dường như già dặn hơn, còn
Lương Chi Duy nghe anh nói xong liền bĩu bĩu môi.
Lương Chi Hoành đang giao dịch cổ phiếu. Người duy nhất biết chuyện này là Savvy, anh ta đã giữ bí mật cho cậu để cậu cảm thấy thoải mái nhất, cũng giúp cậu giấu mẹ. Lương Chi Hoành rất thông minh, chuyện này ai cũng biết, nhưng Lương Chi Hoành thông minh đến mức nào, thì chỉ có Savvy Wayne Klutz là người hiểu rõ nhất.
Bạn đã bao giờ thấy một đứa trẻ năm tuổi đọc sách kinh tế học chưa?
Bạn đã từng thấy một đứa trẻ năm tuổi nghiên cứu thị trường chứng khoán chưa?
Savvy lúc đầu cũng rất bất ngờ.
“À, đúng rồi, anh, ông ở dưới lầu là ai đó?” Lương Chi Duy cũng ngồi xuống chiếu, cầm quả chuối trên tay ăn ngon lành, sau đó vô tình hỏi.
Đôi mắt lạnh lùng của Lương Chi Hoành nhìn em trai, giọng nói lạnh băng: “Ai cho em gọi người đó là ông?”
Lương Chi Hoành phản ứng hơi quá, cả người cậu vô cùng phẫn nộ, khiến Lương Chi Duy sợ hãi: “Anh?”
Bấy giờ Lương Chỉ Hoành mới bình tĩnh lại: “Bỏ đi, em chỉ cần nhớ, sau này nếu gặp lại người đó, không được gọi là ông!”
“.. Dạ” Lương Chi Duy bị khí thế của Lương Chi Hoành áp đảo, chỉ có thể đáp lại như vậy. Mặc dù cậu muốn biết nhiều hơn, không gọi là ông thì gọi là cái gì? Rõ là già rồi, cũng không thể gọi là chú, bác, đúng không? Gọi vậy thì quá là…