Chương 615
Lương Tiểu Ý liếc nhìn Đại Bảo đang ở bên cạnh: “Mommy ôm con” Cô ngồi xổm xuống đang định ôm Đại Bảo, Đại Bảo tự lập từ chối: “Con không phải trẻ con”
Bỗng chốc, Lương Tiểu Ý vô cùng muốn cười… Nhưng rồi lại muốn khóc. Một đứa trẻ năm tuổi, tự quyết định mọi chuyện, vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng là một chuyện khiến người ta vô cùng đau lòng.
Mũi cô cay cay…
Mắt cô ửng đỏ.
“Mommy, bết” Bỗng nhiên, Đại Bảo giơ hai tay về phía Lương Tiểu Ý đòi bế. Lương Chi Hoành là người vô cùng tinh tế, cậu vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của mommy, vừa nhìn thấy mắt mommy ửng đỏ, ngay lập tức cậu liền giơ tay về phía Lương Tiểu Ý đòi bế.
Cậu không hiểu tại sao mắt mommy lại ửng đỏ, cậu còn tưởng rằng vì cậu không chịu để mommy bế.
Trái tim Lương Tiểu Ý lại lần nữa chua xót… Đứa trẻ hiểu chuyện như thế này, tại sao ông trời lại để cậu phải chịu những đau đớn không thuộc về mình như thế.
Lúc Đại Bảo phát bệnh vô cùng đáng sợ, mỗi lần Lương Tiểu Ý nhìn thấy đều vô cùng đau lòng. Nhưng đứa trẻ này, không khóc không quấy, cho dù đau đớn như thế nào cũng không nói một lời.
Vì thế, cô càng thêm oán hận bản thân và… người đàn ông kia.
Cô và anh, đều là kẻ có tội. Là tội phạm khiến Đại Bảo phải chịu tội.
Bên cạnh, Savvy nhanh chóng cúi người, cánh tay còn trống ôm cơ thể nhỏ bé của Lương Chi Hoành lên, cơ thể anh †a cao lớn, lồng ngực vững chắc, cánh tay cường tráng, mỗi bên ôm một đứa bé: “Mẹ cháu nhỏ nhắn như thế, bế ẫm là việc của đàn ông. Ngoan, không được động đậy”
Savvy hơi lắc lắc cơ thể nhỏ bé của Lương Chi Hoành trong lòng mình, sau đó lên tiếng trách móc cậu.
Nghe thấy thế, quả nhiên Lương Chỉ Hoành không động đậy nữa.
Savvy mỉm cười hài lòng, quay đầu nói với Lương Tiểu Ý: “Đi thôi, chúng
Về nhà… từ này, thật đẹp. Đôi mắt nâu của Savvy vô cùng vui vẻ hân hoan. Anh ta rất thích từ này.
Ngoài sân bay đã có xe ô tô đứng đợi, Lương Tiểu Ý và Savvy vừa ngồi lên xe, tài xế liền khởi động xe, chiếc xe minivan màu đen khiêm tốn lăn bánh rời khỏi sân bay.
Hiệu suất làm việc của Vân Môn có thể nói là vô cùng cao, lúc nào cũng đi theo sát. Gần như khi người bên này vừa đến Mỹ, Tô Lương Mặc ở Hạ Môn đã nhận được tin tức.
Ngày hôm sau.
Lại có tin tức truyền đến.
Lương Tiểu Ý đã đăng ký số điện thoại mới.
Tô Lương Mặc nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Lương Tiểu Ý: Lương Tiểu Ý, anh hối hận vì đã để em đi!
Lục Trầm lại nói: “Sao phải lắm chuyện như thế, chi bằng cậu bảo thuộc hạ ở Mỹ đến chuyển lời cho cô ấy”
Người đàn ông đang chơi điện thoại liếc mắt nhìn Lục Trầm, anh ta chỉ cười ngượng ngùng.
Còn Lương Tiểu Ý ở một phương trời khác, sau khi cô nhận được tin nhắn của anh, mặt cô trắng bệch.
Tay cô run rẩy, trái tim cô đập thình thịch điên cuồng, quả nhiên anh không hề tốt bụng thả cô đi như thế.
“Buông tha cho tôi” Cô viết mấy chữ lên điện thoại, sau đó lại cảm giác có gì đó không đúng, cô xóa đi. Cô lại viết một dòng chữ “Đồ tiểu nhân nói một đăng làm một nẻo”, cô muốn ấn nút gửi, nhưng lại ngập ngừng, cô suy nghĩ một lát, lại xóa đi.
Cuối cùng, cô trả lời tin nhắn của Tô Lương Mặc: “Chúng †a đã ly hôn rồi. Lần này là thật”
Thành phố S.
Tô Lương Mặc nhìn dòng tin nhắn, môi anh nhếch lên nụ cười nhạt.
“Không trả lời à?” Lục Trầm nhếch mày hỏi.