Chương 652
“Kết hôn? Anh nghe ai nói? Sao tôi không hề biết?”
“Hahaaa… Thẩm Quân Hoa!” Lục Trầm đột nhiên vô cùng căng thẳng, anh ta vội vàng cướp điện thoại trong tay Lục Trầm: “Em đừng nghe Tô Lương Mặc nói linh tinh. Chuyện của chúng ta do em làm chủ. Em nói kết hôn thì chúng ta sẽ kết hôn, em nói lúc nào kết hôn thì chúng ta sẽ kết hôn lúc đó!”
Lương Tiểu Ý đứng bên cạnh ngây người… Hai người đàn ông này, các anh thực sự trẻ con đến mức này à.
Lúc đầu hai người họ còn thì thầm vào tai nhau, Lương Tiểu Ý nghe không rõ, nhưng sau đó, có lẽ Lục Trầm quá kích động, anh ta nói càng lúc càng to, giọng nói của Tô Lương Mặc cũng càng lúc càng to theo.
Lương Tiểu Ý trố mắt lắng nghe… Lục Trâm khoác lác trước mặt Tô Lương Mặc nói anh ta sắp kết hôn với Đại Bàn, anh ta liền bị Tô Lương Mặc vạch trần.
Lương Tiểu Ý lén lút liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, khuôn mặt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng… cô cũng thật sự khâm phục người đàn ông này!
Lục Trầm khoác lác nói anh ta sắp kết hôn với Đại Bàn, người đàn ông Tô Lương Mặc này không hề nghi ngờ hỏi gì thêm, anh là người thực tế, anh tôn thờ rằng “sự thật có sức thuyết phục hơn biện luận”, anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Đại Bàn ngay trước mặt Lục Trầm… Chiêu này của anh, vô cùng độc!
Quả nhiên… Tô Lương Mặc vẫn là Tô Lương Mặc, cho dù đối thủ là người bạn thân thiết mấy chục năm của mình, thì khi động thủ anh vẫn không hề nương tay. Lương Tiểu Ý lén lút lùi lại một bước…
Lục Trầm ngắt điện thoại, anh ta khó chịu, tức giận nhưng không thể làm gì được Tô Lương Mặc: “Cậu cũng độc ác lắm đấy, người anh em”
Nhưng anh ta cũng chỉ ủ rũ một lát, bỗng nhiên Lục Trầm vực dậy tinh thần, anh ta liếc mắt nhìn Tô Lương Mặc: “Cứ cho là bây giờ chúng tớ chưa kết hôn thì sớm muộn gì chúng tớ cũng sẽ kết hôn”
HừI Tô Lương Mặc hơi nhếch lông mày, nói: “Tớ có hai đứa con trai”
Mẹ kiếp!
Anh ta lại thất bại… Trong lòng Lục Trầm vô cùng hối hận, anh ta không nên tranh luận với tên biến thái này.
Anh ta đi theo
Người ngoài đều tưởng răng Tô Lương Mặc không biết nói chuyện, nhưng thực ra không phải… Người đàn ông này lười dùng miệng lưỡi để đấu đá với người khác… Thông thường khi, khi tâm trạng của anh không tốt, anh sẽ trực tiếp ra tay tàn ác.
Nhưng nếu phải bàn luận xem lời nói của ai sắc bén hơn thì, chắc chắn là Tô Lương Mặc.
“Cậu thắng rồi” Lục Trầm gục đầu xuống, ủ rũ nói.
Anh ta sắp khóc đến nơi rồi… Hôm nay là ngày gì mà anh †a bị ba bố con nhà Tô Lương Mặc giày vò thế này.
Khi hai anh em Lương Chỉ Hoành và Lương Chỉ Duy đi vào máy bay, Lương Chi Duy “Ồ” lên một tiếng: “Anh, anh, giống hệt máy bay của chú Savvy”
Mắt Lương Chỉ Hoành vô thức nheo lại, ánh mắt cậu xẹt qua một tia suy tư.
“Ngồi xuống, thắt dây an toàn đi” Cậu không để ý đến lời em trai nói mà tự đi tìm một vị trí ngồi xuống trước, vừa thắt dây an toàn vừa bình thản ra lệnh cho đứa em nghịch ngợm của mình.
“Ò…” Lương Chỉ Duy thè lưỡi, cậu rất nghe lời anh trai.
Đúng lúc này, Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc và Lục Trâm đều bước vào máy bay.
Lương Tiểu Ý vừa bước vào máy bay, cô liền phát hiện ra cái máy bay này không giống như bình thường.
“Anh…” Bỗng nhiên cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đi theo phía sau: “Anh cố ý thiết kế như thế này vì Đại Bảo à?”
Giọng nói trầm thấp của Tô Lương Mặc vang lên: “Ừm”
Đôi mắt đen sãm, ánh mắt dịu dàng của anh chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe của cô.
Không giải thích, không nói bất cứ điều gì hết. Đây chính là sự dịu dàng của Tô Lương Mặc.