Chương 656
“Nếu con không cởi áo khoác ra, daddy sẽ để anh trai đi học với con” Tô Lương Mặc đưa ra điều kiện.
Mắt Lương Chỉ Duy sáng rực, cậu mỉm cười nhìn Tô Lương Mặc: “Thật không?”
Lương Chi Hoành lúc nào cũng trầm mặc, lúc này, lần đầu tiên cậu thực lòng lộ ra nụ cười kinh ngạc và vui vẻ của trẻ thơ.
Nhưng cậu còn chưa kịp vui vẻ thì giọng nói gấp gáp của cô vang lên, phá ngang nụ cười vui vẻ của cậu.
“Không được! Sức khỏe của Đại Bảo không tốt, lỡ như ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?” Lương Tiểu Ý vội vàng nói: “Anh Tô, anh không hiểu tình trạng của Đại Bảo, mong anh đừng tự mình làm chủ như thế. Tôi biết anh có ý tốt, nhưng quyết định của anh không có lợi cho Đại Bảo”
Chỉ cần động đến chuyện liên quan đến Đại Bảo, Tiểu Bảo, Lương Tiểu Ý sẽ ngay lập tức vô cùng mẫn cảm. Nghe cô giải thích, anh không nhịn được chau chặt hàng lông mày.
Mặc dù Đại Bảo đã giấu rất kỹ, nhưng khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Tô Lương Mặc vẫn chuẩn xác bắt được sự thất vọng xẹt qua ánh mắt Đại Bảo… Trái tim anh đau nhói.
Anh lại nhìn khuôn mặt nhỏ bé ấy, rõ ràng cậu mới chỉ là một đứa trẻ… nhưng cậu đã học được cách che giấu cảm xúc trước mặt người lớn.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên gáy Lương Chỉ Hoành, hơi ấm đột ngột chạm vào gáy khiến Lương Chi Hoành rùng mình, cậu lắc lắc đầu, muốn trốn tránh bàn tay đang khiến cậu có cảm giác kỳ lạ kia.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, anh nói: “Không sao, đừng buồn. Daddy đã nói để con đi học, thì con sẽ được đi học”
Âm… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Hoành bỗng nhiên đỏ bừng, cậu liếc mắt Lương Tiểu Ý ở bên cạnh, sau đó nhìn về phía Tô Lương Mặc, vội vàng giải thích: “Ai buồn chứ?
Tôi mới không thèm đi đến nơi không có một chút trí tuệ nào như thế, lại còn phải đi học với một đám trẻ con không thông minh nữa. Ai thích đi đến nơi như thế chứ!”
Lương Chi Hoành nói càng lúc càng nhanh, suýt nữa cắn cả vào lưỡi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cậu cật lực giải
Lương Chi Duy mấp máy môi… Sao cậu cứ có cảm giác anh trai đang mắng cậu.
“Ừm, trẻ con phải đi học, đánh nhau, trốn học, tán gái…
Những chuyện này không thể thiếu được” Tô Lương Mặc mỉm cười nói. Lương Tiểu Ý nghe thấy, cô cực kỳ bất lực: “Anh Tô, mong anh đừng dạy hư con tôi Tô Lương Mặc mỉm cười nói: “Có những chuyện, về nhà hai chúng ta nói chuyện sau.” Tô Lương Mặc từ một người đàn ông độc thân, đột ngột trở thành “bố của hai đứa trẻ”, anh nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng anh vô thức cảm nhận được, có những điều không nên nói trước mặt con trẻ.
€ó lẽ, anh sẽ là một người bố tốt… Trong đầu Lương Chi Hoành thầm nghĩ.
Ánh mắt cậu càng thêm phức tạp.
Câu nói của anh nhắc nhở Lương Tiểu Ý, cô sắp về đến “ngôi nhà” kia rồi. Trái tim cô bỗng trở nên vô cùng phức tạp.
Mà con đường xe ô tô đang đi, đúng là đi về phía biệt thự Lý Ân ở khu Tứ Hoàn. Càng đi đến gần khu biệt thự, trái tim Lương Tiểu Ý càng thêm bất an. Mặc dù trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng Lương Tiểu Ý chỉ cố gắng nhẫn nhịn.
Phản ứng của cô đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Tô Lương Mặc, anh vẫn chăm chú theo dõi cô nãy giờ.
Anh mấp máy miệng muốn nói gì đó, nhưng anh lại không biết nói gì… Trái tim anh vô cùng đau đớn.
Phản ứng của cô lại một lân nữa khiến Tô Lương Mặt nhận thức được một điều… Nơi mà anh nghĩ là “nhà”, đối với cô mà nói, nơi đó lại là một ký ức vô cùng đau khổ.
Nhà của hai người, lại trở thành ký ức đau khổ nhất của cô… Thật là châm chọc.
“Haiz…” Khóe môi mỏng khẽ mấp máy, anh bất lực thở dài.
Hơi thở bất lực của anh nhẹ nhàng như có như không, nhưng Lương Chỉ Hoành đang ngồi trên đùi anh lại nghe rõ mồn một.