Chương 682
Lương Tiểu Ý bình thản thu ánh mắt lại, sau đó nói tiếp: “Lúc chúng tôi vội vàng muốn đi bệnh viện, thì em trai cô xuất hiện, nói chúng tôi đánh mèo của cậu ấy bị thương, bắt chúng tôi quỳ xuống xin lỗi con mèo”
Lương Tiểu Ý nói đến đây, ánh mắt của cô lại nhìn về phía Lương Chi Duy đang ở bên cạnh mình: “Mặt con trai tôi bị mèo của em trai cô cào bị thương, em trai cô không xin lỗi, không nhận sai, còn muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi con mèo đã làm con trai tôi bị thương? Này cô, tôi nhìn cô có vẻ là người học cao hiểu rộng, cô nói xem, chuyện này rốt cuộc là ai sai?”
Khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Nhạc Linh Vận thay đổi liên tục, cô ta trừng mắt nhìn người em trai gây chuyện rắc rối đang ôm chặt mình… Nhưng em trai cô ta có gây chuyện gì đi nữa thì vẫn là em trai cô ta, còn cậu bé bị mèo cào mặt kia, có quan hệ gì với Nhạc Linh Vận chứ?
“Ha…” Nhạc Linh Vận khoanh tay trước ngược, lạnh lùng nhìn Lương Chi Duy, nói nhẹ như không: “Cào bị thương thì cũng cào rồi, đến bệnh viện khử trùng một chút là được, tốn bao nhiêu tiền chứ? Venus được em trai tôi dày công nuôi dưỡng, còn có cả giấy chứng minh huyết thống, mấy người đền được không?”
Âm!
Lương Tiểu Ý bỗng chốc nổi giận đùng đùng!
Con mẹ nói! Lời cô ta nói có nghĩa là, con trai cô còn không bằng một con mèo sao?
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Lương Chi Hoành đang cầm điện thoại, cậu tiện tay nghe điện thoại luôn: “Alo… Ữm, đúng rồi, vừa nãy mommy gọi điện cho chú… Chú nhanh đến đây, có người nói mèo cào rách mặt em trai cũng không có vấn đề gì, mặt của em trai còn không đáng tiền bằng một con mèo”
Trong bãi đỗ xe ngầm của Trường Tiểu học Dân lập Thịnh Quang, Tô Lương Mặc vừa đỗ xe xong. Sau khi xuống xe, anh tiện tay kiểm tra điện thoại thì nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, anh nghi ngờ một lát, sau đó liền gọi lại cho cô. Anh vốn chỉ tưởng là Lương Tiểu Ý chờ lâu nên gọi điện giục anh, ai ngờ được là anh lại nghe
Con trai anh bị người khác bắt nạt!
Từ những gì Đại Bảo vừa nói, điều đầu tiên Tô Lương Mặc nghe được là… con trai của anh bị người khác bắt nạt!
Âm!
Lửa giận hừng hực cháy, một khi đã bùng phát thì không thể dập tắt được!
“Ở đâu?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, mang theo lửa giận không thể che giấu.
Đầu dây bên kia, Đại Bảo nghe thấy giọng nói giận dữ của anh, cậu nhếch lông mày lên, đúng lúc này, vị cậu chủ nhỏ của Tập đoàn Hải Vương kiêu căng hét lớn: “Đồ nhà quê kia, tìm người đến à? Anh đây nói cho mà biết, không cần biết hôm nay mày tìm ai đến, anh đây đã nói rồi, anh đây là em vợ của Tổng giám đốc Tập đoàn Tài chính Tô Thị, chị gái anh đây là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Tô, ở thành phố S này, lời nhà họ Tô nói có quyền lực cao nhất.
Mày tìm ai cũng không có tác dụng gì đâu. Anh đây cho mấy người vào tù ngồi hết”
Khuôn mặt non nớt của Lương Chi Hoành vô cùng bình thản, cậu liếc nhìn tên nhóc đối diện kia, điện thoại vẫn để bên tai, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn về phía cậu chủ của Tập đoàn Hải Vương: “Chị của anh giỏi như thế, anh bảo chị của anh gọi Tô Lương Mặc đến đây đi”
Nhạc Linh Vận đứng bên cạnh, cô ta chau mày trừng mắt nhìn em trai mình, đứa em trai này bị cha mẹ cô chiều hư rồi, chuyện gì cũng nói ra bên ngoài, cho dù là ông nội nhà họ Tô khen ngợi cô, còn có ý muốn cô làm con dâu tương lai của nhà họ Tô… Nhưng chuyện này không thể gặp ai cũng nói được, có khi người ta còn nghĩ Nhạc Linh Vận cô khoe mẽ nữa.
Em trai kéo kéo cánh tay áo của cô ta, Nhạc Linh Vận cúi đầu liền nhìn thấy vẻ chột dạ trên mặt em trai mình, Nhạc Linh Vận mím chặt môi… Dù sao thì vẫn là em trai mình, cô ta không thể để em trai mình mất mặt với người khác được.