Chương 695
Trong biệt thự nhà họ Tô, ông nội Tô nghe thấy thế, đôi mắt nhăn nheo của ông ta bỗng mở trừng: “Cháu…”
“Ông nội, ông muốn đấu với cháu thế nào cũng được.
Nhưng Lương Tiểu Ý và các con là mạng sống, là trái tim của cháu… Ông đừng động vào ba người họ” Anh nói: “Đừng khiến cháu hận ông… Ông nội”
Trái tim ông nội Tô giống như bị một thứ gì đó đâm vào, vô cùng đau đớn. Tai ông ù ù… Đứa cháu trai này đã bao lâu không gọi ông một tiếng ông nội rồi?
Sắc mặt ông nội Tô liên tục thay đổi, vẻ mặt khó lường.
Nhưng vì một cô gái vô cùng tầm thường, cháu nội ông…lại muốn đối đầu với ông! Thậm chí còn vừa tuyên chiến với ông!
Sắc mặt ông nội Tô vô cùng nặng nề, vẻ u buồn, nặng nề không thể nào xóa tan được.
“Nhạc Linh Vận, cháu định làm thế nào với nó?” Bỗng nhiên ông nội Tô hỏi.
Tô Lương Mặc híp mắt lại: “Buổi họp báo đã tổ chức rồi, chỉ đành vất vả cho ông r “Tô Lương Mặc, ông già rồi, trước lúc chết có mất mặt một chút cũng không sao. Nhưng Nhạc Linh Vận còn rất trẻ, cháu vì muốn đối nghịch với ông mà dùng vài câu nói hủy hoại cả đời của một cô gái trẻ trung như thế, lương tâm của cháu không căn rứt sao?”
Nghe thấy thế, khóe môi Tô Lương Mặc nhếch lên nụ cười mỉa mai, anh chỉ nói sáu từ: “Liên quan quái gì đến cháu?”
Nói xong, anh ngắt điện thoại luôn, đôi mắt hẹp dài của anh liếc nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh… Cả đời này, anh chỉ chịu trách nhiệm với hạnh phúc của một mình cô.
Còn những người khác, liên quan gì đến anh chứ?
Ông nội Tô ngây người nhìn chiếc điện thoại đang “tút tút” báo đối phương đã ngắt máy, một lúc sau, ông ta giơ tay đưa điện thoại cho chú Phùng.
Lão Phùng nhìn sắc mặt của ông nội Tô, có vẻ như ông đã bớt giận, chú liền đánh liều nói: “Ông chủ, ông cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, con cháu tự có hạnh phúc của con cháu…”
Chú còn chưa nói xong, ông nội Tô đã giơ tay lên, nhanh như chớp
“Chát” một tiếng, chú Phùng ngây người… Mấy chục năm nay ông nội Tô chưa từng đánh chú như thế này. Cái tát này của ông nội Tô khiến chú Phùng ngây người.
“Ông chủ…” Chú Phùng vừa ngẩng đầu lên liền sợ đến mức rụt cả người lại, ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa.
Ánh mắt của ông nội Tô đang tràn ngập sát khí, cơn giận trong ông vẫn chưa hề tiêu tan.
Ánh mắt của ông ta tối đen như mực: “Chú im miệng cho tôi. Con bé tâm thường kia có gì tốt chứ! Sao xứng đáng với cháu nội tôi?”
Nhạc Linh Vận vừa xuống xe, trên đường đi vào cửa hàng bách hóa, liên tục có người quay sang nhìn cô ta, ban đầu Nhạc Linh Vận còn khó chịu, cô ta có phải sư tử trong vườn bách thú đâu mà bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ như thế. Nhưng sau đó, hình như cô ta nghe thấy ai đó nhắc đến mấy chữ “nhà họ.
Tô muốn kết thông gia với Tập đoàn Hải Vương”, trái tim cô ta đánh bộp một tiếng, sau đó dựng tai lên lắng nghe.
Bước chân của cô ta cũng chậm hơn rất nhiều.
“Nhìn kìa, kia chính là Nhạc Linh Vận, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô ấy kìa, to quá, đúng là to như quả trứng bồ câu… Xem ra chuyện hai nhà kết thông gia là đúng rồi”
Khi Nhạc Linh Vận đi qua gian hàng đồng hồ Patek Philippe, một cô nhân viên đứng trong quầy đang kéo tay một cô nhân viên khác nói linh tinh gì đó.
Nghe thấy thế, trong lòng Nhạc Linh Vận vô cùng vui sướng, cô ta dừng chân lại trước quây đồng hồ Patek Philippe, “vô ý” dùng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương “to bằng quả trứng bồ câu” chỉ vào chiếc đồng hồ nam lóa mắt trong tủ nói: “Tôi muốn xem chiếc đồng hồ này”
Cô nhân viên vội vàng mở tủ trưng bày ra, đặt chiếc đồng hồ lên chiếc hộp chuyên dụng, sau đó đưa cho Nhạc Linh Vận.