Chương 698
Sắc mặt Nhạc Linh Vận hơi ngây ra, cô ta giơ một bàn tay trắng nõn lên che miệng, vẻ mặt vô cùng tổn thương: “Lương Mặc, sao anh lại nói với em như thế?”
Lương Tiểu Ý không thích Nhạc Linh Vận, cực kỳ không thích, cô gái này quá giả tạo… Được thôi, dù sao thì cô cũng không thích cô gái Nhạc Linh Vận này.
Ánh mắt của Tô Lương Mặc liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình, khuôn mặt cô xẹt qua một tia bất mãn, khóe môi anh vô thức nhếch lên… Xem ra Tiểu Ý ngoài miệng nói ghét anh, nhưng trong lòng cô lại đang ghen tuông.
Bỗng chốc, tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Ngay cả ánh mắt nhìn Nhạc Linh Vận cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.
“Cô Nhạc, nếu không có chuyện gì thì mời cô buông tay tôi ra, tôi còn rất nhiều việc phải làm” Tâm trạng của Tô Lương Mặc đang tốt, nên những lời anh nói với Nhạc Linh Vận cũng mềm dẻo hơn nhiều.
Nhưng có một số người được đằng chân lân đằng đầu, Nhạc Linh Vận thấy thái độ của Tô Lương Mặc hòa hoãn hơn nhiều, cô ta càng thái quá, không chỉ không buông tay Tô Lương Mặc ra, cô ta còn ôm lấy tay anh nũng nịu: “Lương Mặc, em mua đồng hồ cho anh, anh xem có thích không?”
Đám đông xung quanh ngây người… Bà Tô tương lai của nhà họ Tô có ý gì với Tổng giám đốc Tô vậy chứ?
Ánh mắt anh lộ ra vẻ chán ghét, anh hất tay của Nhạc Linh Vận ra, sau đó anh nắm chặt tay của Lương Tiểu Ý, đi vòng qua cô gái đáng ghét này, đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.
Nhạc Linh Vận bị Tô Lương Mặc công khai hất tay ra, sắc mặt cô ta đổi từ trắng sang xanh, vô cùng khó coi, ánh mắt của cô ta nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm tay kẻ thứ ba của Tô Lương Mặc, trong lòng cô ta giống như vừa đánh đổ bình giấm, cô ta bùng nổ.
“Ầm” một tiếng, cô ta đánh mất hoàn toàn chút lý trí còn sót lại cuối cùng.
Cô ta đuổi theo với tốc độ nhanh
Lương Tiểu Ý vô thức nhắm chặt mắt lại.
Nhưng sau đó cô lại dè dặt mở mắt ra.
Sắc mặt người đàn ông trước mặt cô đang vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt anh tràn ngập sát khí: “Nhạc Linh Vận, nếu cô không muốn làm bà Tô, tôi có thể giúp đỡ cô: Anh lạnh lùng nói, không hề có một chút hơi ấm nào.
“Cái gì… Bà Tô?” Đôi môi màu đỏ hoa hồng của Nhạc Linh Vận mấp máy hỏi.
Cái gì… Bà Tô?
“Ha…” Khóe môi mỏng của anh hơi nhếch lên, ánh mắt kiêu ngạo của anh liếc nhìn Nhạc Linh Vận, giọng nói trầm thấp vang lên đầy mỉa mai: “Nhạc Linh Vận, không phải đến tận bây giờ cô vãn nghĩ là mình sẽ gả cho tôi đấy chứ?”
“Anh, anh có ý gì?” Nhạc Linh Vận không hiểu, cô ta cũng nghe ra câu nói này của anh có ý gì đó. Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta lộ ra vẻ đề phòng: “Anh có ý gì chứ?”
Ánh mắt của anh lạnh tanh: “Chi bằng, cô gọi điện thoại hỏi cha cô đi. Chắc chăn ông ấy sẽ nói với cô sự thật”
Nhạc Linh Vận nhìn khuôn mặt mỉa mai của anh, khi ánh mắt của cô ta chạm vào ánh mắt chế nhạo của anh, trong lòng cô ta bỗng có dự cảm không lành.
Cô ta vội vàng cầm điện thoại gọi cho cha mình.
“Daddy, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Daddy nói đi!” Gần như đầu dây bên kia vừa nhận cuộc gọi, cô ta liền hét lớn vào điện thoại.
Cha của Nhạc Linh Vận, Chủ tịch Tập đoàn Hải Vương, Nhạc Vọng Sơn, là một lão hồ ly, vừa thấy con gái hét ầm lên với mình, ông ta liên hiểu ngay con gái mình đang hỏi chuyện gì.