Chương 721
“Cậu, cậu ấy là Tô Lương Mặc, không thể, không thể nào…”
Hứa Thần Nhất lắp bắp, anh ta không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
Lục Trầm phì cười: “Cậu ấy là Tô Lương Mặc, vì thế không phải là máu là thịt, vì thế trái tim của cậu ấy làm từ sắt đá, nên không biết đau? Cậu ấy mạnh mẽ là lỗi của cậu ấy sao? Vì thế cậu ấy phải giống như siêu nhân sao?”
Lời ngụy biện kiểu gì vậy?
“Hứa Thần Nhất, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ chuyện năm xưa. Tô Lương Mặc chỉ là không hiểu tình yêu, cậu ấy chưa từng thực sự yêu một người nào cả, cậu ấy chỉ ngốc nghếch một chút thôi. Nhưng sau đó, chính cậu cũng hiểu, những cảm giác và tình cảm của cậu ấy với Lương Tiểu Ý đều là thật. Nhưng Hứa Thần Nhất, là do cậu khăng khăng muốn làm theo ý mình, khăng khăng muốn dồn cậu ấy vào đường cùng, muốn cậu ấy mất mặt”
Lục Trầm nói tiếp: “Còn tớ, tớ cũng không ra gì. Nếu lúc đó tớ ngăn cản vở kịch ác ý ấy của cậu… Nhưng thực tế thì lỗi lâm này không phải của một mình cậu, cũng có phần của tớ nữa, tớ không kịp thời ngăn cản cậu. Thực sự thì trong thâm tâm, tớ cũng muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của người đàn ông ngông cuồng, tự cao tự đại kia, tớ cũng ghen ty với cậu ấy…
Nhưng nếu chúng ta biết cú ngã lần này sẽ khiến Tô Lương Mặc thảm hại như thế này, liệu chúng ta có lựa chọn như thế? Hứa Thần Nhất, cậu thử đặt tay lên ngực tự hỏi mình đi, liệu cậu sẽ vẫn làm thế không?”
Đương nhiên là không.
Trong lòng Hứa Thần Nhất ngay lập tức đưa ra câu trả lời.
“Đi nói với cô ấy những chuyện năm xưa đi. Chỉ có cậu mới có thể nói rõ được chuyện năm xưa thôi” Lục Trầm nói.
Đây vốn là một chuyện vô cùng hợp lý, nhưng Hứa Thần Nhất lại rơi vào trầm mặc khác thường.
Lục Trầm thấy thế, trong lòng anh ta bỗng có dự cảm không lành, giọng nói của anh ta vô thức cao vút lên: “Cậu không muốn nói?”
Hứa Thần Nhất cắn chặt môi không nói gì… Anh ta không biết phải đối diện với Lương Tiểu Ý như thế nào? Lại còn nói những chuyện năm xưa với cô ấy sao? Hơn nữa, năm năm nay, anh ta cũng không hề sống
Ánh mắt Hứa Thần Nhất nhìn Lục Trầm vô cùng phức tạp, sau đó anh ta lại quay đầu sang nhìn Tô Lương Mặc đang ở trong phòng làm việc rộng lớn.
Hứa Thần Nhất quay đầu rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
“Hứa Thần Nhất!” Lục Trầm đuổi theo: “Cậu có ý gì hả?”
“Bỏ tay ra!” Ánh mắt của Hứa Thần Nhất nhìn chăm chằm vào cánh tay của Lục Trầm đang nắm chặt cánh tay mình. “Tớ không muốn ra tay với cậu”
“Cậu nói cho rõ ràng đi! Rốt cuộc là cậu có ý gì? Chuyện năm xưa có phải là trách nhiệm mà cậu không thể đùn đẩy được đúng không? Muốn cậu nói rõ chuyện năm xưa khó đến thế sao?” Lục Trâm hét lớn, chau chặt lông mày, ánh mắt khó hiểu của anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Thần Nhất.
“Cậu bỏ tay ra, Lục Trầm, tớ không muốn lần đầu tiên gặp lại sau năm năm đã đánh nhau với cậu đâu” Ánh mắt của Hứa Thần Nhất nhìn chằm chằm Lục Trầm…
Anh ta có thể nói với Lục Trầm là, chính vì sự áy náy, hối hận với cô gái ấy, nên năm năm nay, anh ta giống như một kẻ điên đi tìm kiếm những nơi cô đã từng sống, vì thế anh ta cũng đã yêu cô gái này rồi không?
Sao có thể nói được chứ?
“Không nói rõ thì hôm nay cậu đừng mong rời đi” Lục Trầm cố chấp.
Hứa Thần Nhất chau chặt lông mày: “Vậy thì tớ chỉ có thể đánh đến khi cậu chịu bỏ tay ra thôi!”
“Đánh thì đánh!” Lục Trầm không cam chịu yếu đuối. Chỉ là đánh nhau thôi mà!
Bỗng nhiên…
Haiz…
Lông mày của Hứa Thần Nhất giãn ra, anh ta thở dài một hơi: “Tớ yêu cô ấy mất rồi!”
“Cậu yêu cô ấy thì có liên quan gì đến chuyện này chứ?…
Chờ đã! Cậu vừa nói cái gì?” Bấy giờ Lục Trầm mới nhận ra điều gì đó, anh ta mở trừng mắt!