Chương 762
Lương Chỉ Hành lạnh lùng nhìn Phó Đại Đầu: “Vì cái gì?”
“Trong giờ tiếng anh lại đi xem sách của môn khác!” Lý do này cũng có thể đi! Tên nhóc này kiêu căng đến như vậy, Phó Đại Đầu quyết định muốn “Tâm sự” cùng với phụ huynh của thằng nhóc này.
Vừa lúc này, vị bạn học Lương chỉ Duy của chúng ta ngủ dậy, cậu dụ mắt, bộ dạng còn buồn ngủ: “Anh, gọi em dậy à”
Lương Chi Hành nhìn lướt qua em trai, nói nhẹ nhàng: “Ừm, không có việc gì đâu, em ngủ tiếp đi”
“Ừm, được rồi” Thần kỳ là Lương Chi Duy rất nghe lời, cậu nằm dài trên bàn tiếp tục ngủ một cách say sưa. Một màn này khiến cho tất cả mọi người trong lớp đều kinh ngạc há to mồm, cái cằm có khi rớt trên mặt đất.
Đã lớn như vậy, dạy học nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ gặp một tên nhóc nào kiêu căng đến như vậy!
“Gọi phụ huynh!” Phó Đại Đầu nghiến răng nghiến lợi rít: “Tôi muốn cùng họ “Tâm sự’ một hồi!”
Lương Chỉ Hành nhíu chặt lông mi, một bên nhướng mày: “Thầy muốn tìm phụ huynh của em để “Tâm sự một hồi sao?”
Lương Chỉ Hành nở một nụ cười quỷ dị, giống như là thầy muốn làm như thế nào thì tùy
Nhận được điện thoại, Tô Lương Mặc vô cùng lo lắng. Anh bỏ lại một đám cấp dưới, tạm dừng hội nghị khẩn cấp, vội vàng lao ra khỏi phòng họp.
Lúc này Lục Trầm không có ở đây, Lâm Hiểu phụ trách đảm nhận các công việc của anh ta. Vừa thấy tổng giám đốc Tô cuống cuồng chạy về phía thang máy như không muốn sống nữa, Lâm Hiểu cũng không kịp hỏi. Lúc cô định hình lại được có chuyện gì đang xảy ra đã thấy vị tổng giám đốc anh minh thần võ của bọn họ vội vã chạy vào thang máy.
“Chị Lâm Hiểu này, không xảy ra chuyện gì to tát chứ? Sao tổng giám đốc lại chạy nhanh như không muốn sống nữa thế kia?”
“Ngậm miệng lại. Cố gắng làm tốt chuyện của mình đi”
Lâm Hiểu mắng cho cấp dưới một trận, chính cô còn cảm thấy tim gan run rẩy. Chuyện này. . . hi vọng không phải là chuyện to tát gì đi.
Tô Lương Mặc nhanh chóng phi xe đến trường học, xe cũng không kịp đỗ dưới hầm để xe, mà đỗ ngay ở dưới lầu trước
Chẳng qua là, nếu như tổng giám đốc Tô của chúng ta quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người, thì đã sớm bị phiền chết rồi.
Lúc này, trong đầu tổng giám đốc Tô chỉ còn lại hình ảnh hai đứa con trai bảo bối. Tuy rằng bình thường hai nhãi con kia rất chán ghét, nhất là thằng nhãi lớn. Thế nhưng dù nói thế nào cũng là con trai anh, không phải ai cũng có thể bắt nạt được!
Tổng giám đốc Tô lái xe nhanh cả một đường, chỉ sợ đến muộn một bước, để hai thằng nhóc phải chịu nhiều thêm một phần oan ức.
Văn phòng và phòng học của Trường Tiểu học Dân lập Thịnh Quang là hai khu độc lập, Tô Lương Mặc vừa xuống xe, lập tức có một người, không biết từ nơi nào chạy ra, đi ở phía trước, dẫn đường cho Tô Lương Mặc: “Thưa sếp, cậu Hành và cậu Duy bị mang tới văn phòng. Thầy giáo này họ Phó, tên là Phó Phẩm Húc, là giáo viên dạy tiếng Anh. Bởi vì cậu nhỏ nhà chúng ta làm sai chút chuyện, nên yêu cầu gọi phụ huynh lên”
Người đến là vệ sĩ mà Tô Lương Mặc sắp xếp để theo sát bảo vệ hai anh em Lương Chỉ Hành và Lương Chỉ Duy, anh ta là vệ sĩ nòng cốt trong đám vệ sĩ của Vân Môn, năng lực vô cùng tốt.
Bước chân anh ta lanh lẹ vừa nhanh chóng dẫn đường, vừa báo cáo hết sức trật tự rõ ràng cho Tô Lương Mặc những chuyện vừa điều tra được trong thời gian rất ngắn, thậm chí còn báo cáo cả nguyên nhân dẫn đến sự việc.
Tô Lương Mặc nhíu mày, nhìn về phía vệ sĩ một cái hỏi: “Hai đứa làm gì?”
“Cậu Hành ở trong lớp xem sách môn khác, cậu Duy nằm nhoài trên bàn ngủ”
Tô Lương Mặc nghe xong, nhướng mày, không hài lòng nói: “Xem sách môn khác và ngủ, hai cái này gọi là làm chuyện sai trái?”