Chương 776
Đôi chân thon dài của người đàn ông áp vào thành giường, nghe thấy lời này, anh hơi nhướng mày. Hai tay chống xuống nệm, anh ấn mạnh. Lương Tiểu Ý nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông đang uể oải bò dậy khỏi giường.
Bò dậ Dù sao, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô lập tức trốn vào. Anh không có thời gian để bắt kịp cô.
Ha, vậy thì sao?
Dùng ngón tay ấn nút cửa thang máy, Lương Tiểu Ý tự tin.
Người đàn ông vừa đứng dậy khỏi nệm, thân hình cao gầy, sải dài đôi chân trên sàn gỗ, lộc cộc, lộc cộc… Mỗi một tiếng vang lên đều đập vào tim của Lương Tiểu Ý.
Gương mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc không có vẻ gì bất mãn hay tức giận sau khi bị khiêu khích, dáng vẻ điềm đạm, ung dung.
Gương mặt của Lương Tiểu Ý dần trở nên không ổn. Ngón †ay ấn nút một cách tuyệt vọng… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao mở cửa thang máy lại mất thời gian như vậy?
Nhìn thấy cách đó không xa, người đàn ông kia bước từng bước ưu nhã… càng ngày càng gần!
Từ gương mặt anh lộ ra hào quang, tựa như một vị thần chết!
Lương Tiểu Ý trợn to mắt, hít vào một ngụm khí lạnh… Anh đang làm gì vậy!
Đối diện, đầu ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông lần lượt cởi cúc áo sơ mị, từ trên xuống dưới, gợi cảm không thể tả.
“Anh, anh muốn làm gì?” Sắc mặt Lương Tiểu Ý hơi thay đổi.
Nghe vậy, môi người đàn ông không khỏi khẽ nhếch…
Đúng là một cô bé ngốc nghếch. Đôi mắt anh nhướng lên trong tích tắc rồi rơi vào khuôn mặt nhỏ bé đang hoảng loạn đối diện. Lương Tiểu Ý bắt gặp ánh mắt này, trong lòng nhất thời nghẹt thở.
Một linh cảm chẳng lành quẩn quanh trong lòng.
“Đừng, đừng vớ vẩn” Cô nói, ánh mắt có chút né tránh, nhưng ngón tay lại điên cuồng ấn nút cửa thang máy, trong lòng cầu xin: Mau lên, mau lên, mau mở cửa đi!
Nếu cửa không mở, cô xong đời rồi!
Người đàn ông phớt lờ lời của Lương Tiểu Ý. Những đầu ngón tay mảnh khảnh của anh ta đặt lên ống tay áo,
Động tác của anh vô cùng ưu nhã cởi bay chiếc áo trên người. Chiếc sơ mi đắt tiền cứ như vậy bị anh ném xuống sàn.
Người đàn ông chỉ mặc quần tây, không có gì khác ngoại trừ chiếc quần thẳng.
Chiếc áo sơ mi rơi ra, để lộ vòng eo và phần bụng săn chắc của người đàn ông. Đây chính là dạng người mặc quần áo cảm giác gầy, cởi quần áo mới biết người đầy đặn. Lương Tiểu Ý nhìn thấy không khỏi ghen tị, một tay khẽ sờ sờ bụng của mình, Lương Tiểu Ý vưa hâm mộ vừa ghen tị với Tô Lương Mạc.
Nước da mật ong, ngực nở nang, bụng dưới rắn chắc, eo thon… Hô hấp của Lương Tiểu Ý có chút hỗn độn.
Sau đó, hay tay với khớp xương rõ ràng ấy đáp xuống thắt lưng Hermes không nhanh không chậm, nhẹ khều một cái, chiếc thắt lưng đã lỏng ra dưới cái nhìn của Lương Tiểu Ý.
Cô sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Người nào đó nói chuyện không lưu loát lắm: “Tô, Tô, Tô Lương Mặc, có chuyện gì cứ từ từ nói. Anh, anh làm cái gì vậy? Quá, quá không đứng đắn, bất lịch sự, mau mặc quần áo vào nhanh lên” Liên thiên cả đoạn, chỉ có cậu cuối cùng mạch lạc nhất, ước chừng chỉ câu này là đúng ý cô.
Lần này, Tô Lương Mặc rất nghe lời, dừng động tác rồi dùng một tay giữ lấy cúc quần. Lương Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy cặp đùi thẳng tắp và thon thả của người đàn ông kia.
“Anh, đừng tới đây nữa” Lương Tiểu Ý nói xong không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa, khuôn mặt tròn, nhỏ bất chợt xụ xuống, ủ rũ cúi đầu, đáng thương nhìn về phía đối diện, “Em, em sai rồi không được sao?” Cô xin tha còn không được sao.