Chương 797
“Được, chuyện này tôi biết rồi” Lương Chi Hoành nói, suy nghĩ: “sự việc này và việc chú Savvy bị sát hại có liên quan gì đến bức ảnh đó?”
Người đàn ông nghe Lương Chi Hoành chất vấn. Anh lấy ra tập hồ sơ đã chuẩn bị từ lâu, ném tới trước mặt Lương Chi Hoành: “Nếu cậu nhất định muốn hỏi về tấm hình kia, tôi chỉ có thể nói, đây là sự trùng hợp” Tô Lương Mặc lật hồ sơ, nói: “Trên thực tế, người chúng ta theo dõi và truy lùng là những người trong hồ sơ này.”
Lương Chi Hoành nghỉ ngờ lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra: “Vân Đồng?”
“Vân Đồng, người quản lý Vân Môn trước đây. Nhà họ Tô sở hữu Vân Môn, nhưng nhà họ Tô sẽ không trực tiếp đối mặt với thế giới ngâm. Dòng họ Tô đã truyền qua nhiều đời, trong xương cốt có sự thanh cao, khinh thường giao thiệp, xu nịnh với bè lũ thế giới ngầm. Vân Môn cần người người nghe lời. Mà Vân Đồng, chính là người quản lý trước kia của Vân Môn, quản lý tiền nhiệm”
Vừa nói, môi vừa tự giễu: “Chẳng qua thật đáng tiếc. Tôi không ngờ rằng Vân Đồng lại phản bội tôi và phản bội Vân Môn vì một người đàn ông. Tôi và anh ta là bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ, trung thành, làm rất nhiều chuyện vì Vân Môn, cho nên tôi mới phá lệ để cho anh ta một con đường sống. Nếu không, với vị trí của Vân Đồng ở Vân Môn, phạm phải sai lầm như vậy, tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi tổ chức.
Nhưng dù sao anh ta cũng quản lý Vân Môn lâu như vậy, biết rất nhiều bí mật của Vân Môn, mà Vân môn thuộc về nhà họ Tô. Tôi không thể để anh ta tự do. Tuy để anh ta đi, nhưng cuộc sống của anh ta sau này chỉ có thể sống dưới sự giám sát của Vân Môn”“
Tô Lương Mặc lấy điện thoại ra, mở bức ảnh kia lên: “Đây là bức ảnh mà cậu đã xem” Trong ảnh là khoảnh khắc chiếc du thuyền phát nổ ở bến tàu, ngay lập tức Savvy bị vụ nổ tung xuống biển.
Tô Lương Mặc phóng to bức ảnh, nhấn vào một chấm đen: “Đây là Vân Đồng”
Lương Chi Hoành chợt nhận ra điều gì đó và thốt lên: “Vậy là, Vân Đồng đã phản bội Vân Môn vì chú Savvy?”
“Bingo. Đúng vậy” Tô Lương
Lương Chi Hoành sững sờ một lúc, sau đó tức giận hỏi Tô Lương Mặc: “Nếu người của Vân Môn ở gần đó, tại sao không cứu họ?”
“Tại sao phải cứu?” Tô Lương Mặc bỏ lại một câu: “Savvy, Vệ Ân, Khắc Lỗ Tỳ gặp tai nạn, không phải tôi làm. Tôi và anh †a không quen không biết, tôi có cần thiết giúp đỡ? Vân Đồng đã sớm phản bội Vân Môn, anh ta là một quả bom hẹn giờ. Tôi đã quyết định giữ lại mạng cho anh ta, đã là một quyết định không lý trí. Anh ta muốn chết vì người đàn ông đó. Tôi không có lý do gì để cứu một người đã phản bội mình, đúng không? “
“Lương Chi Hoành, tôi không phải thánh nhân” Người đàn ông lạnh lùng nói. Có một thứ mà anh không nói với Lương Chi Hoành, đó là không phải anh ta không muốn cứu, mà là cứu không kịp. Vụ nổ lớn xảy ra quá đột ngột.
Tuy nhiên, vì hiểu lầm này mà một mầm hận đã gieo vào lòng Lương Chi Hoành.
Chỉ là Lương Chi Hoành quá biết giấu giếm, nhẫn nhịn trong lòng.
Căm hận! Lương Chỉ Hoànhsiết chặt quả đấm nhỏ, hai mắt đỏ hoe nhìn chăm chằm người đàn ông trước mặt. Cái tên “lão già vô liêm sỉ” này! Cậu hoàn toàn không biết, cậu không biết gì cả!
“Ông sẽ hối hận!” Lương Chi Hoành hai mắt sắp nứt ra, con ngươi ứ máu, khắp nơi bắn ra tia máu. Lúc này, Lương Chi Hoành đáng sợ cực kỳ. Cậu nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Không cứu chú Savvy, tôi hận ông!”
Tô Lương Mặc xụ mặt xuống, chậm rãi nhíu mày.
Savvy, Vệ Ân, Khắc Lỗ Tỳ đó thực sự là âm hồn không tan.
Khi còn sống thì bám lấy Tiểu Ý, chết rồi vẫn chia rẽ tình cảm giữa anh và con trai.
Tổng giám đốc Tô cõi lòng chua chát, không chú ý tới lời của con trai.
Con trai phản ứng dữ dội như vậy, chính là bởi vì quan hệ với Savvy quá tốt, khó có thể chấp nhận sự thật về cái chết của tên khốn Savvy.