Chương 804
Trông bổ mắt, cái quái gì đấy?
“Trông bổ mắt?”
“Ừ, trắng trắng mềm mềm, đó là nơi quyến rũ thứ ba trên người em”
Nhìn Tô Lương Mặc nghiêm trang nói đến chuyện này. Khụ khụ, cô cảm thấy không thể tin được, trong đầu hiện lên đầy vạch đen, không khỏi hỏi: “Xin hỏi tổng giám đốc Tô, chỗ gợi cảm thứ nhất và thứ hai trên người tôi ở đâu?”
Nghe vậy, Tô Lương Mặc nhìn cô một cái: “Em có phải là đồ ngốc không?”, “Thứ nhất là ngực, thứ hai là mông. Còn cần phải nói sao.”
“..” Cô hối hận rồi! Thực sự hối hận! Tại sao cô lại lỡ mồm hỏi anh việc này chứ? Cô chập mạch rồi.
Nhưng, đối với thẩm mỹ của sếp Tô, Lương Tiểu Ý nuốt nước miếng… Thật là kinh khủng!
“Thực ra vòng eo A4 cũng rất ưa nhìn…” Cô vẫn cố chiên vì bản thân, dù sao hiện tại cô cũng đã giảm cân rồi, không muốn béo trở lại. Lương Tiểu Ý cố gắng thuyết phục Tô Lương Mặc. Cô có lý do tin tưởng, nếu Tô Lương Mặc nói muốn làm cô béo trở lại, thì người đàn ông này thực sự sẽ làm thế.
Tiếc là cô tự có kế hoạch rồi, vừa nói ra lời đã bị người đàn ông từ chối: “Đừng hòng!” Bây giờ đã đủ rồi, nếu cô giảm cân thì anh còn phúc lợi gì chứ?
Ai đem phúc lợi cho anh?
“Nhưng…”
Lương Tiểu Ý “nhưng” một lần nữa.
Người đàn ông cau mày, trầm giọng nói: “Ồn ào” Cái cổ dài cúi xuống, miệng mở ra. Cái miệng nhỏ nhắn bị cắn chặt một cách độc đoán. Ừm, cuối cùng cũng yên lặng. Đôi lông mày cau có của người đàn ông nới lỏng.
Rồi sau đó… cuối cùng sếp tổng của chúng ta cuối cùng cũng được ăn, thịt, rồi!
Sau chuyện này, Lương Tiểu Ý nhìn chăm chằm cơ ngực gợi cảm của người đàn ông đầy
Tôi nhìn chăm chằm!
Tôi nhìn chằm chằm!
Tô nhìn chăm chằm chằm!
“Hahaha…” Trên đầu truyền đến một tiếng cười trầm ấm.
“Bé mèo hoang, em còn chưa no sao?”
Uỳnh!
Máu toàn thân Lương Tiểu Ý dồn lên đỉnh đầu. Từ đầu đến chân, nhanh chóng tụ lại, khắp người đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không cần nhìn, cô cũng có thể tự mình cảm nhận được, toàn thân đều toát ra nhiệt độ nóng bỏng.
Bé mèo hoang…
“Tô Lương Mặc, anh là cái đồ không biết xấu hổi”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Tiểu Ý đỏ bừng. Trên khuôn mặt tròn trịa bụ bãm, đôi mắt trong veo, ướt át như nai con, đáng yêu vô cùng. Vào lúc này, trong đó như dâng lên hai ngọn lửa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Lương Mặc.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đông cứng lại, đôi mắt dài, hẹp nhìn thẳng vào người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp không chớp mắt này.
Một ngón tay mềm mại không ngừng chọc vào ngực Tô Lương Mặc. Đôi mắt của người phụ nữ nhỏ bé này đã nhuộm đỏ ánh lửa. Bởi vì lửa tình khi nấy, ngay cả giọng nói của cô cũng vô tình lộ ra vẻ quyến rũ, cô hờn dõi: “Nhìn, Nhìn cái gì!
Có gì hay mà nhìn, còn nhìn!”
Đột nhiên, ngón tay của cô bị người đàn ông bắt lấy. Ánh mắt rực lửa của người đàn ông rơi vào trên mặt cô, giọng nói khàn khàn khiển trách: “Tiểu yêu tinh!”
Sau đó, oán trách trong lòng Lương Tiểu Ý càng nhiều hơn.