Chương 807
Hơn nữa, còn có người khác ở đây.
Tô Lương Mặc trìu mến sờ sờ đầu cô: “Biết mặt em mỏng, những chuyện như này, chúng ta đóng cửa rồi nói” Vừa nói vừa nhìn về phía Đường Điềm đang lúng túng đứng phía đối diện: “Cô là em họ Tiểu Ý?”
“Vâng” Đường Điềm lúng túng thu tay lại, nghe Tô Lương Mặc hỏi, lập tức lại nở nụ cười, cười thành hình trăng lưỡi liềm: “Em tên Đường Điềm” Cô ta cố lộ ra vẻ mặt mà cô ta tự cho là thu hút nhất.
Đường Điềm trông hết sức khéo léo. Hơn nữa dáng cô ta đẹp, đặc biệt nổi bật, khi nhìn chăm chú vào Tô Lương Mặc cố ý lộ ra vẻ ưu tú. Đôi mắt của cô ta sáng ngời, tràn đầy sức sống. Một cô gái như thế có thể dễ dàng khiến người khác có thiện cảm.
Nhưng mà.
Thủ đoạn nhỏ này, Tô Lương Mặc thấy chẳng khác gì trẻ con diễn kịch.
Anh đã thấy rất nhiều cô gái thích giả bộ ưu tú, thân thiện như thế này. Có đúng là ưu tú, thân thiện không nhìn vào dã tính trong đôi mắt kia, là có thể thấy được.
Tô Lương Mặc xuất sắc như vậy, từ nhỏ đến lớn, đã sớm học được cách nhận được tín hiệu như thế này từ ánh mắt của các cô gái, nhiều lắm luôn.
Nhưng cô ta là em họ Lương Tiểu Ý. Thế mà Đường Điềm này có vẻ không biết kiêng nể gì.
“Ồ, cô là em họ của Tiểu Ý, sao tôi chưa nghe Tiểu Ý nhắc tới cô bao giờ?”
Tô Lương Mặc nhàn nhạt hỏi, khiến nụ cười trên mặt Đường Điềm thiếu chút nữa không duy trì được.
Len lén liếc nhìn Lương Tiếu Ý bên cạnh, Đường Điềm lộ vẻ bất mãn.
Quả nhiên, Lương Tiểu Ý chưa từng đề cập đến em họ trước mặt Tô Lương Mặc. Lương Tiểu Ý quả thực rất ích kỷ, thậm chí còn không đề cập tới cô ta, ý gì đây?
Đường Điềm lại không thèm nghĩ tới, Lương Tiểu Ý làm gì có nghĩ vụ nhắc tới em họ trước mặt Tô Lương Mặc. Họ hàng quăng tám sào không tới, lại muốn Lương Tiểu Ý nhắc tới trước mặt Tô Lương Mặc, vậy là cái kiểu gì?
Tất nhiên,
Trong lòng Đường Điềm nghĩ thế xong ghét Lương Tiểu Ý.
“Khụ khụ, trước,trước tiên ăn cơm đã” Lương Tiểu Ý thấy Đường Điềm không xử lý được, có lòng muốn giúp. Tô Lương Mặc liếc nhìn Đường Điềm, rồi nhìn về phía Lương Tiểu Ý, lắc đầu… Cô gái ngốc nghếch này, em giúp người ta, người ta chắc gì đã cần.
“Thím Trương, dọn cơm đi” Tô Lương Mặc gọi một tiếng: “Anh lên tâng gọi bọn trẻ xuống ăn cơm”
Lương Tiểu ý gật đầu.
Để lại Lương Tiểu Ý và Đường Điềm trong phòng ăn.
Lương Tiểu Ý đang muốn gọi Đường Điềm: “Tiểu Điềm, em ngồi xuống trước đi, lát nữa thím Trương sẽ lấy cơm cho em…”
Đường Điềm hoàn toàn không để ý đến lời của Lương Tiểu Ý, nghe xong lời Tô Lương Mặc vừa rồi thì ngẩn ra, lúc này đột nhiên ngước mắt lên nhìn Lương Tiểu Ý có chút bất mãn: “Chị họ, chị chưa kết hôn đã có con riêng?”
Cánh tay Lương Tiểu Ý đưa bát, đũa cho Đường Điềm đông cứng giữa không trung. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái trẻ đối diện.
“Sao chị lại nhìn em chăm chằm như thế?” Đường Điềm bất mãn nhìn Lương Tiểu Ý: “Em hỏi chị, có phải chị chưa lập gia đình đã có con riêng không?”
Nếu thật sự định bàn về nó… cô thực sự đã sinh con trước khi kết hôn”
“Đúng thế, nhưng mà…”
Lương Tiểu ý muốn giải thích vài câu, Đường Điềm ở đẳng kia đã thẳng thừng chỉ trích: “Chị họ, là phụ nữ, làm sao có thể mang thai trước khi chưa kết hôn? Nếu dì và chú biết chuyện, chắc họ không vui nổi đâu. Nếu em là chị thì đã tìm một thành phố nhỏ để ẩn náu, không để người khác chú ý tới. Chị giờ đã lên TV rồi, cứ sống chung với tổng giám đốc Tô, đến một ngày nào đó, các phóng viên sẽ đào ra vụ bê bối mang thai ngoài ý muốn của chị. Đến lúc đó, cô dì chú bác ở quê đúng là không dám ngẩng đầu gặp ai”.