Chương 809
Nghe vậy, Đường Điềm liếc nhìn Lương Tiểu Ý, quay đầu cười với Tô Lương Mặc: “Vậy thì phải tổng giám đốc Tô sắp xếp thế nào”
Lương Tiểu Ý lại sững sờ. Câu này, hình như có gì đó không ổn?
Nhưng trong chốc lát cô không tìm ra được, không ổn ở chỗ nào. Không thể làm gì khác hơn, cô đành phải ho một tiếng: “E hèm, Tiểu Điềm à, cái đó, ít nhất em phải cho anh chị biết em tốt nghiệp đại học chuyên ngành gì, để anh chị giúp em tìm công việc phù hợp.”
Đường Điềm bực tức trong lòng… Cái người đàn bà này, nhiều chuyện như vậy, thật khó chịu.
“Chỉ cần có thể làm việc ở nhà họ Tô, làm việc gì cũng được” Đường Điềm tự mình nói: “Cũng không cần phải làm quản lý, làm thư ký cho tổng giám đốc Tô là được rồi”.
Lần này, Lương Tiểu Ý không muốn nói nữa.
Mặc dù, bây giờ người trẻ tự tin là tốt. Nhưng tự tin mù quáng, sẽ thể hiện bản thân không có kiến thức.
Tại bàn ăn, đột nhiên!
“Phụt!”
Một tràng cười vang lên.
Mọi người theo tiếng động phát ra, nhìn thấy Lương Chỉ Hoành từ nãy tới giờ không nói gì, đặt đũa xuống.
Đường Điềm bị trẻ con cười nhạo, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cảm thấy rất mất mặt.
Vừa nghĩ tới, đứa trẻ này vốn là Lương Tiểu Ý có thai trước khi kết hôn. Trong lòng lại thoải mái.
Cứ thế bất mãn hỏi: “Cháu cười cái gì?”
Lương Chi Hoành đẩy bát đũa trước mặt về phía giữa bàn, sau đó đặt hai tay lên bàn ăn, bình tĩnh nhìn Đường Điềm: “Cô Đường Điềm, trước hết, cháu có vài câu hỏi dành cho cô. Thứ nhất, cô đã tốt nghiệp trường đại học quốc tế nào, Cambridge hay Harvard? Cô có băng thạc sĩ hay tiến sĩ không? Thứ hai, cô có hơn ba năm kinh nghiệm trong các công ty đa quốc gia nổi tiếng khác không? Thứ ba, cô có biết tiếng Anh không? Trình độ nào? Cô biết bao nhiêu ngoại ngữ? “
“Cô…” Sắc mặt Đường Điềm tái nhợt, cô ta không có! Lúc này, cô ta rốt cuộc nhớ tới Lương Tiểu Ý, quay đầu nhìn về phía Lương Tiểu Ý.
“Cô không cần nhìn mẹ cháu, mẹ cháu không quan tâm đến chuyện trong công ty”
Lương Chi Hoành lời lẽ sắc bén giống hệt Tô Lương Mặc.
Nhướng mày nhìn Đường Điềm, trên mặt đã không còn chút máu: “Cô Đường Điềm, hay là nói, cô có tư cách gì để khiến người khác xem trọng?”
Lời nói của Lương Chi Hoành vô cùng sắc bén. Tô Lương Mặc ở một bên, môi anh cong lên.
Có một số thứ anh không thể nói trước mặt Tiểu Ý, nói xong có thể kiến Tiểu Ý hiểu lầm. Nhưng những gì anh không tiện nói, vừa hay con trai anh đã nói hộ.
Mà màn biểu diễn hôm nay của Lương Chỉ Hoành càng khiến anh chắc chắn rằng đây chính là vị chủ nhân tiếp theo của nhà họ Tô.
Về phần ông cụ có ý ra tay, muốn soán ngôi, thay đổi triều đại… E rằng, nằm mơi Tô Lương Mặc lấy tay ôm trán, một lọn tóc xõa xuống, che kín bóng tối trong đáy mắt.
Anh có hơi cúi đầu. Là thứ của anh thì đừng ai mong có thể cướp đi. Tập đoàn nhà họ Tô là món quà mà anh dành tặng bọn trẻ, anh để nó cho bọn trẻ, còn bọn trẻ có muốn hay không lại là chuyện khác. Đồ của anh, không ai có thể thay anh quyết định.