Chương 858
“Lên xe trước đã” Lục Trầm chép miệng một cái. Cặp mắt đen láy của Lương Chỉ Hoành nhìn chằm chằm Lục Trầm một lúc thật lâu rồi mới im lặng lên xe.
Lương Chi Duy cũng học theo anh mình trèo lên xe.
Lục Trầm thấy hai đứa trẻ đều lên xe rồi mới đi lên mở cửa ghế lái ngồi vào.
“Bây giờ có thể nói cho chúng cháu biết tại sao hôm nay người đón chúng cháu tan học lại là chú rồi chứ?” Đợi đến khi cửa xe đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh rời đi, Lương Chỉ Hoành ngồi ở ghế sau mới nhỏ giọng hỏi.
Lục Trầm híp mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó. Anh †a liếc nhìn cậu bé Lương Chi Hoành đang ngồi ở ghế sau.
“Cháu muốn biết lí do gì?” Lục Trầm chẳng những không trả lời mà còn hỏi ngược lại: “Hoặc là nói cháu hy vọng sẽ có được đáp án như thế nào từ miệng của chú?”
Câu hỏi của Lục Trầm mang theo mùi thuốc súng nồng nặc, khiến người nghe không khỏi suy nghĩ sâu xa. Lương Chỉ Hoành nhạy cảm nháy mắt một cái rồi im lặng không nói gì thêm nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này qua gương chiếu hậu, Lục Trầm cong môi cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy phức tạp… Đứa trẻ này lợi hại đấy chứ. Muốn chơi trò “im lặng là vàng” đúng không?
“Cậu ấy bị thương rồi” Lục Trâm vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt sắc bén quét đến trên người Lương Chi Hoành: “Cổ cậu ấy bị kéo sắc đâm vào”
Chỉ trong nháy mắt, Lương Chi Hoành hoảng hốt vô cùng.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại quay trở về bộ dạng lạnh lùng không có cảm xúc dư thừa giống như Tô Lương Mặc.
Lục Trầm thấy thế, cảm thấy không đáng thay cho Tô Lương Mặc.
“Mẹ của cháu, Lương mập…”
“Mẹ cháu làm sao?” Lục Trầm còn chưa nói dứt lời, hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau đã đồng loạt kêu lên. Nếu không phải đang ngồi trong xe, có lẽ hai anh em nhà này có thể nhảy dựng lên luôn được.
Lục Trầm nhìn thấy vẻ mặt lo lắng tột cùng trên mặt hai đứa trẻ. Chúng khác hoàn toàn so với lúc anh ta nhắc đến chuyện
Lục Trầm lại im lặng.
“Nói! Mẹ cháu làm sao?” Toàn thân Lương Chi Hoành như: đang chuẩn bị bùng nổi, ánh mắt hung tàn của cậu rất giống Tô Lương Mặc, u ám vô cùng.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, Lục Trầm thở dài một tiếng…
Đến cuối cùng Tô Lương Mặc vẫn không thể có được tình cảm của hai anh em nhà này.
Chỉ cần nhìn thấy thái độ hoàn toàn khác biệt của chúng đối với Lương mập và Tô Lương Mặc liền biết.
“Mẹ cháu chỉ bị dọa sợ nên ngất đi, bây giờ đã tỉnh lại rồi.
Không có chuyện gì” Lục Trầm nói.
Lương Chỉ Hoành vẫn còn hoài nghỉ: “
“Bây giờ chú đưa hai đứa đến bệnh viện, hai đứa tự kiểm chứng đi.”
“Nói thật chứ?”
Anh ta lái xe đi vào bãi đỗ xe của bệnh viện rồi dắt hai đứa trẻ đi tới phòng bệnh.
Bọn họ mở cửa ra liền nhìn thấy Lương Tiểu Ý đang ngồi trên giường, tay cầm một quả táo gặm cắn. Khi Lương Chỉ Hoành nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh giường, cậu vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông đang vụng về gọt vỏ táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ xếp vào đĩa.
Ánh mắt của Lương Chỉ Hoành rơi xuống tay của Tô Lương Mặc, lại chuyển sang cổ của anh. Cậu khẽ híp mắt lại rồi chậm rãi nhìn vào đĩa táo trên mặt tủ đầu giường.
Tô Lương Mặc cũng nhìn theo ánh mắt của Lương Chỉ Hoành, cuối cùng cũng nhìn tới những miếng táo được xếp trên đĩa, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Sau đó, không ngờ anh lại làm ra hành động khiến người khác không thể ngờ tới. Anh quẫn bách cầm đĩa táo nhét vào tay của Lục Trầm: “Này! Táo cậu gọt quá xấu, mau mang đi đi!”