Chương 862
“Tôi biết”
“Cậu có biết con trai cậu… Ø? Đợi đãi Vừa rồi cậu nói cái gì?” Lục Trầm đột nhiên hỏi lại. Anh ta tưởng vừa rồi bản thân đã nghe lâm. Hình như Tô Lương Mặc có nói một câu… Anh biết rồi sao?
Không không không, nhất định là anh ta nghe lâm! Nếu Tô Lương Mặc thật sự biết chuyện sao có thể ngồi yên không làm gì như vậy được.
“Tôi nói” Tô Lương Mặc ngẩng cao đầu nhìn Lục Trầm, trong mắt tràn đầy tự tin: “Tôi biết chuyện này từ lâu rồi. Lần đầu tiên Chỉ Hoành làm chuyện này, tôi đã biết rồi”
Lục Trầm chớp m “Mẹ nó! Cậu biết từ lâu sao còn làm như không có chuyện gì xảy ra hả? Tô Lương Mặc! Đây là công ty của cậu! Con trai cậu ăn trộm bí mật của công ty cho đối thủ của cậu! Sao cậu còn có thể bình tĩnh như vậy được?”
Sau đó…
“Tô Lương Mặc chợt đứng dậy, ung dung nói: “Đúng như lời cậu nói, đây là công ty của tôi, nó là con trai tôi. Con trai tôi cảm thấy trò chơi này thú vị, tôi để cho nó chơi. Một người bố cho đồ chơi mà con trai mình muốn, tôi làm gì sai sao?”
“Không sai…” Lục Trầm có cảm giác “cậu nói đến mức tôi không thể phản bác lại”, nhưng mà… “Sao cậu lại cho con trai lấy tập đoàn hàng đầu thế giới ra làm đồ chơi hả?”
“Tô Lương Mặc! Cậu lấy cả công ty ra cho con trai cậu làm đồ chơi như vậy quá tùy tiện ục Trầm tức giận chỉ tay vào mặt người đàn ông đối vẫn đang bình chân như vại.
Anh ta đã bị chọc tức đến mức không thể nói ra bất kỳ một chỉ trích nào được nữa: “OK, cậu là ông chủ, tôi chỉ là nhân viên.
Công ty này là của cậu, nhà họ Tô cũng là của cậu. Cậu muốn làm thế nào cũng được!”
Dứt lời, anh ta lập tức quay lưng rời đi. Có thể nói, đối với nhà họ Tô, đối với tập đoàn Tô Thị, thậm chí là đối với Vân Môn, Lục Trầm không thể không có một chút tình cảm nào được, thậm chí tình cảm của anh ta còn không hề thua kém Tô Lương Mặc!
Từ nhỏ Lục Trầm đã đi theo Tô Lương Mặc. Tô Lương Mặc tiếp xúc cái gì, anh ta cũng sẽ tiếp xúc những
“Cậu đứng lại” Sau lưng chợt vang lên một giọng nói. Lục Trầm dừng bước một giây, sau đó quyết tâm bỏ ngoài tai tiếng gọi của người đàn ông ở đẳng sau mà tiếp tục đi thẳng.
Đột nhiên có một cơn gió lạnh quét qua. Lục Trầm nhanh nhạy cảm giác được một lưồng nguy hiểm dồn đến từ phía sau!
Xuất phát từ bản năng, Lục Trầm lập tức nghiêng người tránh đi nắm đấm mạnh mẽ đang xông tới.
Anh ta quay đầu lại, đột nhiên có một nắm đấm lại lao đến giữa mặt anh ta.
Lục Trầm biến sắc. Muốn đỡ được chiêu này khó như lên trời. Anh ta phải dựa vào thân thể linh hoạt mới kịp thời né được nắm đấm này.
Lục Trầm không khách khí nữa, giơ chân đá lại. Hai người xông vào đánh nhau. Lục Trầm vừa đánh vừa nói: “Tô Lương Mặc, cậu đúng là không chịu nói lý!”
Người đàn ông đáp lại Lục Trầm bằng một tiếng hừ lạnh, không thèm để ý nói: “Đúng vậy, tôi chính là người không nói đạo lý. Đâu phải cậu mới quen biết tôi ngày đầu tiên”
“Cậu không những không nói đạo lý lại còn đánh tôi!” Lục Trầm tránh đi nắm đấm như vũ bão của Tô Lương Mặc, lớn tiếng kêu oan.
“Cậu cũng có thể đánh trả” Tô Lương Mặc đối phó Lục.
Trầm cực kỳ điêu luyện. Lục Trầm không có sức đánh trả. Đặc biệt là khi nhìn thấy người nào đó vẫn còn ung dung nhẹ nhàng hóa giải được chiêu thức mà anh ta tự cho là vô cùng hung hiểm, Lục Trầm thực sự đã bị làm cho tức chết.
“Nếu tôi đánh lại được cậu thì đã sớm đánh trả cậu hàng ngàn hàng vạn trận rồi. Tôi sẽ phải đứng đây chịu bị cậu đánh nữa sao? Cậu coi tôi là tên ngốc à?”
Lục Trầm kêu gào, vừa xông tới vừa thành thạo giơ hai ngón tay thành hình cái kéo định chọc vào mắt của Tô Lương Mặc. Gương mặt đẹp trai của người kia nhanh chóng nghiêng đầu tránh được chiêu độc này dễ như trở bàn tay.