Chương 877
Nhưng lúc này vẻ mặt Đường Điềm lại thay đổi, cô ta nhìn Lương Tiểu ý như: nhìn kẻ thù: “Người phụ nữ như chị, vừa xấu xí vừa tầm thường, dung tục vô cùng, khó tới được chốn thanh tao, cũng không biết chị đã dùng cách gì mà lừa gạt được người đàn ông như Tổng giám đốc Tô. Có điều tôi muốn khuyên chị một câu, thứ gì không phải của chị thì mãi mãi sẽ không phải của chị, cho dù hiện giờ chị có được thì đã sao, chị cứ đợi mà xem, nhất định sẽ có một ngày anh ấy sẽ nhìn rõ khuôn mặt thật của chị!”
“Khuôn mặt thật của tôi?” Lương Tiểu Nhu thấy Đường Điềm càng nói càng quá trớn, cô cũng không muốn cãi nhau với cô ta…Cãi nhau với một kẻ điên sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thắng được! Hơn nữa, đến cuối cùng tên điên đó sẽ khiến cho cảm xúc của cô mất ổn định.
Lương Tiểu Ý hỏi như thế, nào biết được rằng Đường Điềm lại tiếp tục phát điên!
“Hừi Lương Tiểu Ý, chị đừng giả bộ nữa! Hiện giờ Tổng giám đốc Tô không có ở đây, chị không cần phải đóng vai lương thiện! Lòng dạ của chị vốn dĩ là xấu xa! Nếu không thì sao lại để bản thân bị đuổi ra khỏi nhà chứ?”
Lương Tiểu Ý không biết Đường Điềm đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy cô ta đang nói năng vô cùng xãng bậy…Nghĩ kĩ lại thì, cô có chỗ nào không đúng với Đường Điềm cơ chứ? Lại khiến cho bà trẻ này chướng mắt với mình như vậy?
Cô lắc lắc đầu, nhìn người phụ nữ sắc mặt hung dữ trước mặt, hiện giờ cô đã không còn hứng thú muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Lương Tiểu Ý nhấc chân chuẩn bị bước qua Đường Điềm, khi đi qua bên cạnh Đường Điềm, cô dừng lại một lúc: “Cô là một người đã thành niên, những việc mình làm ra, bất kể tốt hay xấu đều phải tự gánh vác lấy hậu quả. Hôm nay tôi lấy thân phận họ hàng để nhắc nhở cô một câu, những nơi như thế này tuyệt đối không phải nơi cho con gái nhà lành nán lại”
Nào biết được, Đường Điềm bản tính khó dời, có chết cũng không thay đổi.
Những lời chân thành từ tận đáy lòng này của Lương Tiểu Ý, lọt vào tai cô ta lại chẳng có một chút cảm động nào cả. Cô ta chỉ cảm thấy người phụ nữ đê tiện Lương Tiểu Ý lại bất đầu làm bộ làm tịch. Nghĩ đến việc người phụ nữ này đã dùng sự giả tạo diễn vẻ mặt lương thiện, lừa dối người đàn ông khí chất phi phàm như Tô Lương Mặc, ánh mắt Đường Điềm
Ánh mắt liếc về phía con dao gọt hoa quả mà Lương Tiểu Ý bỏ lại trên bàn, trong đáy mắt lướt qua tia hung ác, cô ta nắm lấy con dao rồi đâm nhanh về phía Lương Tiểu Ý.
“Bùm!”
Một tiếng súng vang lên như sét đánh bên tai mọi người. Rất nhiều người đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Tai của Lương Tiếu Ý ù đi, con dao gọt hoa quả trong tay Đường Điềm rơi xuống đất kêu lách cách một tiếng ngay trước mặt cô.
Lương Tiểu Ý bình tĩnh lại, còn Đường Điềm yếu ớt ngã xuống dưới chân cô.
Sắc mặt cô ta có vẻ không ổn, hơi thở gấp gáp, hai mắt đỏ hoe, giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, Lương Tiểu Ý quay đầu lại, vô cùng tức giận nói: “Vân Nhất! Ai bảo cậu nổ súng vậy hả I”
Cô hét lên, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng không ổn định!
Khẩu súng trong tay Vân Nhất không thể tự bản được, trong thời khắc nguy cấp, cách duy nhất để anh ta có thể bảo vệ cho vợ của ông chủ chính là bắn một phát súng vào người phụ nữ đang uy hiếp cô, nhưng lúc này cô lại trách mắng anh ta. Vân Nhất đột nhiên hiếu ra, sau đó vội vàng nói: “Cô ta vẫn chưa chết mà”
Vân Nhất trả lời Lương Tiểu Ý một câu ngắn gọn, ánh mắt lạnh lùng đầy đe dọa của con báo đen ấy nhìn về phía Triệu Hùng, anh ta không hề do dự cầm khẩu súng đập vào trán Triệu Hùng một cái thật mạnh. Lực mạnh đến mức khiến cho trán của Triệu Hùng như vỡ ra, Vân Nhất lạnh lùng quát: “Tôi nói cho mà biết! Nếu như muốn giở trò gì nữa, thì cứ thử xem! Để xem súng trong tay tôi lợi hại hơn, hay là trán của anh cứng hơn đây!”
Đôi mắt của Triệu Hùng như muốn nứt ra, nhưng anh ta không dám giở trò gì sau lưng nữa.
Lương Tiểu Ý nghe thấy lời Vân Nhất nói sau đó nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra vết thương của Đường Điềm, thấy vết thương của cô ta tuy chảy máu và có vẻ nghiêm trọng, nhưng cú bản của Vân Nhất chỉ làm bị thương bàn tay đang cầm dao của Đường Điềm thôi. “Thịch” một tiếng, da mặt của Lương Tiểu Ý nóng bừng lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía Vân Nhất nói: “Tôi trách nhầm cậu rồi”