Chương 881
Vẻ mặt Vân Nhất rất khó coi, hôm nay bà chủ xảy ra chuyện trong lúc đi cùng anh ta, như vậy cho dù anh ta có dùng cái mạng này cũng không đủ để đền lại cho Boss. Boss vốn có ơn cứu mạng với anh ta, mà bây giờ đến cả người Boss quan tâm nhất anh ta cũng không bảo vệ nổi!
Trong lòng dâng lên cảm giác bi phẫn, động tác của Vân Nhất cũng rất nhanh chóng, khẩu súng trong tay đang ấn sau ót Triệu Hùng lập tức đổi sang phía Ôn Tình Tuyết: “Tốt! Nếu mạng của Triệu Hùng đã không đáng một xu với cô, như vậy thì, mạng của cô đâu?” Trong con ngươi của anh ta phủ kín một lớp băng, Vân Nhất lạnh lùng hỏi Ôn Tình Tuyết.
Triệu Hùng đang muốn thừa dịp anh ta sơ hở để chạy đi, nhưng một cánh tay cứng rän đã thay súng ngăn gã ta lại, cánh tay của Vân Nhất cứng như sắt, đè chặt lên yết hầu của Triệu Hùng: “Đừng có giở trò! Còn dám có hành động như vậy nữa thì không còn may mắn như thế nữa đâu”
Triệu Hùng muốn khóc mất, trong lòng biết hôm nay chọc phải kẻ khó chơi rồi, gã ta tức giận đến nghiến răng, âm thầm mắng Ôn Tình Tuyết và Đường Điềm bị dọa sợ vẫn ngồi bệt dưới đất không bò dậy nổi một phen.
Đều tại hai con đàn bà này!
Mà Ôn Tình Tuyết đứng đó cũng không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Vân Nhất, khiêu khích nói: “Anh dám nổ súng thì nổ đi, dù sao thì đây cũng có một tấm khiên rồi” Ôn Tình Tuyết vừa nói vừa núp kĩ hơn sau lưng Lương Tiếu Ý. Ý tứ của cô ta rất rõ ràng, Lương Tiểu Ý chính là bia đỡ đạn của cô ta. Nếu muốn nổ súng giết cô ta, thì đạn sẽ găm vào người Lương Tiểu Ý trước tiên.
Hai mắt Vân Nhất bùng lên lửa giận… Người phụ nữ này thật sự quá gian xảo!
Lương Tiểu Ý bình tĩnh lại một chứt, nói: “Ôn Tình Tuyết, cô muốn gì thì cứ nói đi. Cô phí nhiều sức như thế để tôi mắc câu, là do tôi đần, tôi tin nhầm người. Nhưng tôi không tin hôm nay cô tới tìm tôi chỉ để kề dao lên cổ tôi như thế này”
“Ha ha, đường đường là giáo sư Lương lại chịu thua cầu xin tôi tha thứ sao?
Ha ha, đồ hèn nhát!” Nói đến đây, ánh mắt cô ta
Những năm nay tôi phải sống cuộc sống như thế nào, thì hôm nay cô cũng phải chịu tội như thế!”
Bỗng nhiên, Ôn Tình Tuyết phun ra một chữ chói tai: “Cởi!”
Cái gì?”
“Tôi bảo cô cởi! Ở chỗ này! Ngay trước mặt những người đàn ông này, cởi sạch từng thứ một cho tôi! Không được để lại một mảnh vải nào cả!” Trong mắt Ôn Tình Tuyết chỉ toàn là sự ghen ghét, cô ta cắn đôi môi đỏ gần từng chữ: “Cô hoàn hảo không chút tì vết, sạch sẽ trong trẻo. Lương Tiểu Ý, cô có biết tôi hận cô vì cái gì nhất không?”
Nhưng Ôn Tình Tuyết cũng chẳng cần Lương Tiểu Ý trả lời, cô ta đã tự nói: “Đôi mắt! Cô biết không? Mỗi lần tôi nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng này của cô, tôi đều muốn móc nó ra. Chúng dựa vào đâu mà trong trẻo sạch sẽ được như thế? Dựa vào đâu mà sáng ngời như thế?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ôn Tình Tuyết vừa nói, vừa kích động ấn lưỡi dao sâu hơn vào cổ Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý vô thức nhíu mày, không phải là cô không tránh, mà là muốn tránh cũng không được.
“Lương Tiểu Ý, cô nói xem, một con đàn bà đê tiện dựa vào bề ngoài như: thế này để phá hoại hạnh phúc của người khác giống cô, dựa vào đâu mà lại có đôi mắt tinh khiết, giống như một đóa hoa sen trắng tinh khôi không nhiễm chút trần nào vậy? Cướp chồng chưa cưới của người khác, hại gia đình hạnh phúc của người ta tan cửa nát nhà, cô làm đủ trò bẩn thỉu, nhưng vì sao vẫn có thể sống thoải mái ổn định như vậy được? Ông trời thật bất công!”
“Nếu ông trời đã bị mù như vậy, thì tôi sẽ thay ông trời trừng phạt cô!”
“Cởi! Cô cởi đồ ra ngay cho tôi! Cởi sạch tất cả không để lại bất cứ mảnh vải nào ngay trước mặt bọn côn đồ hạ đẳng này cho tôi!”
Ôn Tình Tuyết điên rồi, nhưng Lương Tiểu Ý vẫn thờ ơ lạnh nhạt: “Cô đừng có mơ!”