Chương 891
Trong đáy mắt của người đàn ông hiện lên một lưồng sát khí, bàn tay vẫn bóp chặt cổ của Ôn Tình Noãn, từng chút, từng chút một siết chặt hơn. Ôn Tình Noãn may mắn không tin được, anh – Tô Lương Mặc! Thật sự là chuẩn bị bóp chết cô tai Sau khi ý thức được điều này, Ôn Tình Noãn bị sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn chăm chú phần tay đang siết chặt cố và hai chân sắp bị nhấc lên khỏi mặt đất của Ôn Tình Noãn… Tâm mắt chậm rãi nhìn bức phù dung trên khuôn mặt khiến trí nhớ ngược dòng trở về rất nhiều năm về trước.
“Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, anh đã ngộ nhận cô ta là ân nhân lúc nhỏ của mình. Vê sau, bọn họ giao du qua lại lúc học trung học cơ sở. Ở trước mặt anh, cô ta rất khôn khéo, khéo đến mức anh không hiề có chút hoài nghỉ nào.
Nhưng có ai biết được, một cô gái ngoan ngoãn, khéo léo trong mắt anh ở một khía cạnh khác mà anh không nhìn thấy lại làm ra những chuyện khiến lòng người sợ hãi.
Lúc thi vào đại học, vốn dĩ anh phải đi nước ngoài, cô ta nói một câu không bảng lòng để anh xuất ngoại, anh lập tức ở lại. Không phải vì gì cả, chỉ vì cô ta từng là tiểu thiên sứ trong kí ức của anh.
Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, anh xém chút nữa đã vĩnh viễn mất đi một người con gái bởi vì cô ta.
Rồi sau đó, anh cứ nghĩ là Tiểu Ý đã chết nên điên cuồng trả thù. Nhưng anh không ngờ là đã năm sáu năm trôi qua và hôm nay vẫn còn có thể gặp lại cô ta.
‘Vừa nghĩ tới việc cô gái này hết lần này đến lần khác mưu tính hãm hại Tiểu Ý, bàn tay của Tô Lương Mặc đột nhiên càng siết chặt hơn. Ôn Tình Noãn bị anh bóp cổ như vậy, chỉ chốc lát đã sợ đến mất hết máu trên mặt, để lộ ra con ngươi ứ máu giống như sắp nố tung vậy.
Ôn Tình Noãn không nói được lời nào, hai chân bị nhấc bống lên không trung, liều mạng vùng vãy.
Lục Trầm đưa mắt nhìn, lòng nặng tu… cứ tiếp tục như thế này sẽ mất mạng mất thôi!
“Tô Lương Mặc, cậu muốn bóp chết cô ta sao? Ai nói với cậu về tung tích của Lương mập?” Lục Trầm bất ngờ quát lên, Tô Lương Mặc nghe thấy tiếng của Lục Trầm anh chợt tỉnh lại, vội vàng nới lỏng tay. Tay vừa mới buông lỏng, Ôn Tình Noãn như con diều giấy bị đứt dây từ không trung té thắng xuống mặt đất “Ôi, ôi ôi ôi.. ôi ôi..” Ôn Tình Noãn kêu lên vì bị té đau, cô ta nghĩ mình chết chắc rồi, vừa lúc nãy như đã đi một chuyến đến quỷ môn quan, cảm giác nghẹt thở đến lạ so với chết chìm còn đáng sợ hơn. Cô ta rất sợ Tô Lương Mặc sẽ bóp chết mình, không dám
Anh nghe thấy vậy, nheo mắt một cái, miệng phát ra một chữ âm vang rất có lực: “Nói!”
“Cô ta đi rồi, chính là, chính là trước khi các anh đến đây..” Ôn Tình Noãn nói xong, cổ cô ta lại bị Tô Lương Mặc túm lấy. Do quá sợ cô ta lại hốt hoảng kêu lên: “Lời tôi nói là thật! Cô ta đi rồi! Đi trước khi các anh tìm đến đây! Tôi không gạt các anh! Sự thật là vậy!”
Cô ta sợ, sợ nếu biết thì Tô Lương Mặc sẽ giết chết cô!
“Hừm…” Tô Lương Mặc hừm lạnh một tiếng: “Đầy rây lỗ hở ở đây”
“Thật! Cô ta đi rồi!” Ôn Tình Noãn thấy Tô Lương Mặc không tin, cần răng một cái rồi nói tiếp: “Tôi chuẩn bị xuống tay với cô ta nhưng ngay lúc đó có mộ người khách đi sai phòng, tôi sợ làm lớn chuyện nên để cô ta đi rồi!” Cô ta nói một cách nửa thật nửa giả. Trên đời này, khó phân biệt nhất chính là lời nói dối, là thật giả lẫn lộn.
Lúc Ôn Tình Noãn nói chuyện, đôi mắt đào hoa của Lục Trầm nheo lại, nhìn chăm chú mặt của Ôn Tình Noãn. Một lúc sau, Lục Trầm mới lên tiếng: “Tớ nhìn thái độ của cô ta không giống đang nói dối, hơn nữa chắc bây giờ cô ta cũng không dám nói dối đâu Lục Trầm suy nghĩ một chút: “Nếu chuyện này thật sự giống như những gì Ôn Tình Noãn đã nói, vậy thì Lương mập đã thoát khỏi nguy hiếm, chắc cô ấy đã trở về nhà rồi” Lục Trầm vừa nói vừa liếc nhìn Ôn Tình Noãn: “Chúng ta sẽ về nhà “Ö7 Trước tiên cũng chỉ có thế làm như vậy thôi Hai người con trai cao to, vừa giận lại vừa vô cùng lo lắng ngồi trên xe đi về hướng của biệt thự Lý Ân.
Cùng lúc đó, ngồi trong chiếc xe của Sada Yamaichiro, Lương Tiểu Ý đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Ông Sada.. sao ông lại đến hội phụ nữ?”
‘Sada Yamaichiro lái xe, ngón tay cái bất thình lình run run với biên độ rất nhỏ. Đến nỗi Lương Tiểu Ý căn bản sẽ không phát hiện ra. Một giây sau, Sada ‘Yamaichiro điềm đạm cười một tiếng: “Thật ra là tôi đi đón em gái, chỉ là sau đó đi sai phòng, nên mới gặp c‹ ‘Vậy, vậy tôi có làm trễ nải việc của ông không, anh Sada. Anh cho tôi xuống xe ở chỗ này được rồi, em gái anh đang đợi anh ở hội câu lạc bộ.” Nghe được lời của Sada Yamaichiro nói, Lương Tiểu Ý có chút ngại ngùng, vừa nói vừa cười.