Chương 910
Năm dài tháng rộng cũng trở nên lạnh nhạt. Bởi vì người tôi yêu vẫn luôn là người phụ nữ ngốc nghếch nhưng dũng cảm, vì cứu tính mạng người khác mà có thể buông bỏ quyền được sống tiếp của bản thân. Chứ không phải người phụ nữ độc ác, trong óc chỉ có toan tính và lợi ích cá nhân như cô”
Không đúng. Anh nói dối. Trước khi Lương Tiểu Ý về nước không phải quan hệ của hai chúng ta rất tốt hay sao? Chúng ta rất hạnh phúc? Cô ta rất khẳng định phản bác lại lời Tô Lương Mặc.
“Đúng vậy” Một câu “đúng vậy” của Tô Lương Mặc khiến Ôn Tình Noãn lại dấy lên hy vọng một lần nữa, nhưng tiếp theo, Tô Lương Mặc lại nói: “Đúng vậy, tôi đã từng nhầm tưởng chúng ta như vậy là hạnh phúc. Sau đó tôi mới hiểu ra, đó không phải là hạnh phúc, trước khi kết hôn cùng Tiểu Ý tôi không biết hạnh phúc sẽ có hình dáng như vậy”
Ôn Tình Noãn, hiện tại nhớ lại, vì sao khi đó tôi lại ở lại nước vì cô, tôi điền nguyện vọng là đại học thành phố S, nhưng đến thời khắc cuối cùng cô lại thay đổi nguyện vọng mà đến Thủ đô học tập. Ôn Tình Noãn, cô sợ hai chúng ta chung đụng lâu rồi sẽ bị tôi phát hiện sơ hở đúng chứ? Cũng sợ bên nhau quá lâu tình cảm của tôi sẽ phai nhạt ư?”
Ôn Tình Noãn biến sắc… Đúng! Lời anh nói đều nói đúng!
Thế nhưng! Thế nhưng!… “Nhưng dù gì đi nữa em cũng là bạn gái đầu tiên, là mối tình đầu của anh! Là em! Là Ôn Tình Noãn! Không phải Lương Tiểu Ý!”
“Không, mối tình đầu của tôi không phải bắt đầu ở cấp hai năm ấy, mà từ khi tôi bảy tuổi trong căn hầm trú ẩn kia” Anh chậm rãi kể lại, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi nhìn thẳng vào gương mặt của Ôn Tình Noãn: “Đó là cô sao?”
Đó là cô sao?… Ôn Tình Noãn há miệng, cô rất muốn giống như quá khứ, chỉ dùng vết sẹo còn rõ nét trên xương quai xanh đối lấy thân phận ân nhân cứu mạng Tô Lương Mặc của Lương Tiểu Ý. Cô ta muốn giống như quá khứ, đứng trong căn phòng riêng của Lương Tiểu Ý đọc trộm những dòng nhật ký ghỉ lại mọi chuyện đã xảy ra trong hầm trú ấn của quá khứ kia, cướp đi tất cả kí ức thuộc về Lương Tiểu Ý.
Cô ta muốn, khát khao đến cưồng dại! Cô ta ước gì chỉ cần giống như việc đọc trộm nhật kí, đọc xong, tất cả quá khứ thuộc về Lương Tiểu Ý,
Rõ ràng! Rõ ràng cô ta đã nhìn nhật kí của Lương Tiểu Ý rồi màt Rõ ràng! Chuyện mà Lương Tiểu Ý biết cô ta đều biết cả!
Rõ ràng! Cô ta rõ ràng đã trở thành bóng dáng trong trí nhớ của Tô Lương Mặc!
Rõ ràng! Lương Tiểu Ý đã cút ra nước ngoài rồi! Cô ta, Lương Tiểu Ý! Vì sao cô ta còn trở lại!
“Là lỗi của cô ta, đều là lỗi của cô ta.. Ôn Tình Noãn rũ đầu, giọng nói thều thào vọng ra từ đôi môi đang chôn sâu xuống đầu gối.
“Cô nói cái gì” Trong mắt Tô Lương Mặc toát ra ánh sáng lạnh.
Ôn Tình Noãn đột nhiên bật cười “khanh khách”, Lục Trầm cảm thấy bản thân nổi hết da gà, anh ta nói với Tô Lương Mặc: “Cô ta điên rồi”
Nghe vậy, Tô Lương Mặc nhíu mày đồng ý: “Đúng thế”
Anh vừa dứt lời, lại nghe thấy người phụ nữ trước mặt dùng giọng nói vừa đáng sợ vừa chói tai nói: “Điên rồi ư2 Lương Mặc, anh cũng nghĩ em điên rồi? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mắc bệnh thần kinh sao?”
“Ha ha ha” Hai người đàn ông thấy Ôn Tình Noãn lại bật cười như kẻ mất trí: “Tôi không có bệnh” Giọng nói của Ôn Tình Noãn còn giống như đang làm nũng khiến hai người đàn ông lại thấy khó chịu hơn.
“Em không bị bệnh” Cô ta nói: ‘Lương Mặc, anh đã bị con đàn bà Lương Tiểu Ý kia đầu độc rồi. Đúng, chắc chắn là như vậy. Nếu không thì em hơn cô ta nhiều mặt như vậy, giỏi hơn cô ta, tốt hơn cô ta, vì sao anh không chọn em mà lại chọn cô ta?”
“Ôn Tình Noãn, cô bớt lời lại đi, chọc tức cậu ấy có lợi gì cho cô đâu?” Lục Trầm khó có khi có lòng tốt nhắc nhở.
Nào ngờ.
“Tên họ Lục kia! Anh đừng chõ mồm vào đây!” Ôn Tình Noãn quay lại nạt Lục Trầm: “Lương Mặc không quên tôi đâu! Đều do anh khích bác cát Anh đừng tưởng tôi không biết lúc trước anh không ưa tôi! Anh muốn đuổi tôi xa Lương Mặc, cho nên anh và Lương Tiểu Ý mới bắt tay làm chuyện xấu! Tôi đến bước đường ngày hôm nay cũng có một phần công lao của anh!”