Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 42


trước sau

Mục đích của Mộ Lưu Yên chính là câu dẫn đem Lâm Sanh lên giường, mà ý nghĩ của Lâm Sanh chính là đêm nay phải nhất định đẩy ngã Mộ Lưu Yên, nên có thể tưởng tượng rằng đêm nay nhất định là một đêm nồng cháy.

Mộ yêu tinh đi tắm rửa, lúc nàng bước ra khỏi phòng tắm chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, vì vậy càng trở nên quyết rũ.

Tuy nhiên rất may mắn vì lúc trước đã từng nhìn thấy Mộ yêu tinh hấp dẫn như thế này nhiều lần, cho nên Lâm Sanh đã có chút miễn dịch, vì thế nàng cũng cố gắng không để ý rồi bước vào phòng tắm. Trong lúc tắm rửa, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những "bài học" mà nàng đã "học hỏi", nhất định phải dùng những hành động hoàn hảo nhất để gây ấn tượng với yêu tinh trong đêm đầu tiên này.

Mộ Lưu Yên thấy Lâm Sanh đi vào phòng tắm, đột nhiên thở một hơi, hình như là có dự cảm rằng đêm nay sẽ xảy ra những chuyện mà nàng luôn mong chờ, trong lòng thấp thỏm lo lắng, đây là một dạng tâm lý phức tạp, không thể nói rõ vì cái gì lại như vậy. Có lẽ bởi vì đây không phải là lần đầu tiên của nàng. Tuy rằng biết Lâm Sanh không ngại, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy có lỗi đối với Lâm Đầu gỗ, đối với việc này, nàng cũng đành bất lực.

Có thể nói, Mộ Lưu Yên không có sai, nếu có trách, thì chỉ trách nàng không gặp Lâm Sanh đầu tiên mà thôi.

Gọi điện thoại kêu bữa tối, nàng thực không có tâm trạng đi đến nhà hàng, nên đành gọi người ta đem thức ăn đến.

Nằm ở trên giường xem TV, Mộ Lưu Yên rốt cục cũng cảm nhận được tâm trạng của Lâm Sanh.

Lần trước chính mình cố ý tắm rửa xong đi ra câu dẫn Lâm Đầu gỗ, có lẽ lúc ấy Lâm Sanh cũng giống như nàng bây giờ, tâm trạng thấp thỏm chờ mong nhỉ?

Hiện giờ, chính mình cũng giống nàng tâm trạng chờ Lâm Sanh "Xuất thủy Phù Dung". Tuy rằng ánh mắt Mộ Lưu Yên nhìn TV, nhưng trong lòng nghĩ cái gì thì thật không rõ ràng lắm, nàng chưa từng có loại cảm giác này, cho dù trước kia từng ở chung với Tần Mạt, nhưng cũng không có.

Tắm rửa xong đi ra, Lâm Sanh bất ngờ khi thấy Mộ yêu tinh im lặng nằm trên giường xem TV, "TV có chương trình gì hay lắm à?" Nhìn nội dung TV đang chiếu, khuôn mặt Lâm Sanh 囧 một chút.

"Cũng không tệ lắm." Mộ Lưu Yên ngay cả ánh mắt cũng không nháy nói.

"Thật vậy sao?" Lâm Sanh không chớp mắt nhìn Mộ yêu tinh cảm thấy rằng nàng giả vờ thật khá, vừa mới nãy còn quyến rũ câu dẫn mình, chớp mắt một cái liền biến thành Đường Tăng? "Ta thấy ngươi không cần cái đó đâu." Lâm Đầu gỗ nhìn thoáng qua ngực Mộ Lưu Yên, "Như thế này là được rồi."

Mộ Lưu Yên quay đầu nhìn ánh mắt trêu đùa ác độc của Lâm Sanh, sau đó lại nhìn TV thì mới hiểu được, nguyên do chính là nàng "hết sức tập trung" xem quảng cáo áo nâng ngực.

Mặc dù trong lòng Mộ yêu tinh xấu hổ muốn chết, nhưng bản chất của Mộ yêu tinh là không hề sợ hãi, "Chẳng lẽ ngươi không thích người ta lớn hơn một chút hay sao?" Nói xong còn ưỡn ngực. Đương nhiên làm cho hai bên ngực rung lên.

Lâm Sanh hiểu được về phương diện này nàng thật không thể so với Mộ Lưu Yên, việc làm giống như Mộ yêu tinh, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra, cho nên nàng liền bị đánh bại.

Tuy nhiên phải thừa nhận rằng, nàng quả thật cũng thích lớn nha. Nhưng mà Mộ yêu tinh như thế này là được rồi, nếu lớn quá thì sẽ bị xệ mất.

Vừa lúc tiếng cửa phòng vang lên, Lâm Đầu gỗ vội vàng đi mở cửa, không nhìn ánh mắt Mộ yêu tinh.

Bồi bàn đưa thức ăn dọn lên bàn, trên bàn là hai phần cơm hải sản. Khi ăn xong chỉ cần để đấy, một lát nữa hắn sẽ đến dọn.

Mộ Lưu Yên tùy tiện xúc hai muỗng rồi ăn không vô, sức ăn của nàng cũng rất nhỏ, với cả đồ ăn này còn không ngon bằng thức ăn mà Lâm Sanh nấu, miệng của nàng nhường cho Lâm Đầu gỗ đút.

Lâm Sanh thật ra ăn rất ngon, vì không phải nàng nấu, cho nên rất tự nhiên thoải mái.

Một lát sau, bồi bàn đến dọn dẹp rồi rời đi.

Cả hai đi đáng răng rửa mặt, sau đó nằm ở trên giường xem TV.

Lần này phòng chỉ có mỗi một chiếc giường lớn, không biết các phòng khác thì sao, nhưng mà dù sao thì Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên đều ngủ chung.

Hai người nằm một chỗ, Mộ yêu tinh dựa vào bả vai Lâm Sanh, trong lòng lại đang suy nghĩ phải làm như thế nào câu dẫn Lâm Sanh đây.

Lâm Sanh lại do dự, ta hiện tại có nên đẩy ngã nàng a? Biết vậy tại sao lúc nãy tắm rửa sớm làm gì cơ chứ, nếu không thì bây giờ không khí đã tốt hơn rồi. Tâm Lâm Đầu gỗ đang cực kì rối rắm, nghĩ tới nghĩ lui, nếu bây giờ không đẩy, tối nay nhất định ngủ không được.

Một chữ, đẩy!

Nghĩ là làm, Lâm Sanh không rối rắm cũng không do dự, bàn tay ôm Mộ yêu tinh bắt đầu chộn rộn.

Mộ Lưu Yên cảm nhận được tim Lâm Sanh đập rất nhanh, ngay cả hô hấp cũng không bình thường, sau đó, trên lưng có cảm giác dường như có bàn tay của người nào đó đang luồn vào y phục của nàng.

Trong lòng vui mừng, Đầu gỗ cuối cùng đã thông suốt.

Mộ Lưu Yên không phải là một tiểu nha đầu ngây thơ, thật ra thì da mặt nàng rất mỏng, nàng vô cùng vui mừng khi Đầu gỗ có thể đối với nàng làm những chuyện xấu.

Để cổ vũ thêm những việc làm hư hỏng của Lâm Sanh, Mộ yêu tinh hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lưỡi liền liếm vành tai Lâm Sanh.

Đây không phải là ám thị nữa, đây là rõ ràng rồi a!

Lâm Sanh giống như là binh lính trên chiến trường, do dự không biết có nên tấn công tới trước hay là bỏ chạy, thì phía sau công chúa liền hô to ủng hộ, "Các dũng sĩ, tấn công ——" vì thế, Lâm Sanh thật sự tấn công.

Xoay người một cái đem Mộ Lưu Yên xuống dưới thân mình, nhìn Mộ Lưu Yên đang tươi cười, Lâm Sanh đột nhiên có loại cảm giác rối rắm đáng chết, nguyên do là nàng không thể kiềm chế được những ngón tay của mình.

Trong lòng có chút không cam lòng, nhưng giờ nàng liền gạt bỏ và tập trung chăm sóc.

Mộ yêu tinh nhớ thương ta, câu dẫn ta, đó là bởi vì nàng yêu ta.

"Mộ yêu tinh ——" Đôi mắt Lâm Sanh bắt đầu âu yếm nhìn nàng, máu trong cơ thể đều muốn sôi trào lên tới đỉnh đầu, cả người dường như đã sử dụng hết tất cả sức lực bình thường, "Ngươi là của ta!" Đúng vậy, ngươi là của ta, thân thể của ngươi là của ta, linh hồn của ngươi cũng là của ta!

Lâm Sanh cảm thấy được giờ phút này máu nàng sôi sục hẳn lên, nhiệt độ cơ thể chẳng những muốn thiêu đốt chính mình mà còn muốn kéo theo cả Mộ yêu tinh.

Ngươi là của ta.

Ngắn ngủn bốn chữ, không cần dài dòng.

Giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, ấm áp, Lâm Sanh đã muốn cùng Mộ Lưu Yên ở bên cạnh cả đời.

Lâm Sanh không phải là
người đa tình, có thể nói, nàng chính là một người lạnh lẽo.

Nếu không vì Mộ bảo bối khẳng định Mộ Lưu Yên chính là lão bả của nàng, thì nàng cũng sẽ không có quan tâm đến Mộ tổng tài này, cũng sẽ không có những chuyện sau này. Cho nên có thể nói, Lâm Sanh đã yêu, cả đời chỉ có một lần.

Đối với Lâm Sanh mà nói, lần đầu tiên tuyệt đối rất quan trọng.

Nếu như nàng là một kẻ sùng đạo thì Mộ Lưu Yên chính là trân bảo của nàng.

Cởi chiếc áo sơ mi ra, trước mặt Lâm Sanh chính là hai khối mềm mại mà nàng từng tha thiết mơ ước.

Nói thật, nàng đã nhớ thương hai khối này lâu rồi.

Ánh mắt Lâm Đầu gỗ lóe sáng như ngọc, đôi môi khô khốc liếm hai hạt đậu nhỏ trước ngực Mộ Lưu Yên. Đây thực sự là một loại xảm giác lạ lùng, giống như trở về lúc còn nhỏ, nàng đang nằm ở trong lòng mụ mụ, miệng mút say mê đậu đậu của nàng.

"Đầu gỗ ——" Trong mắt Mộ yêu tinh nổi lên nhè nhẹ tầng sương mù, thân thể của nàng ở dưới Lâm Sanh đang nổi lên từng trận kɦoáı ƈảʍ.

Mặc dù chưa tiến vào việc chính, nhưng cơ thể nàng đã muốn bốc cháy.

Lâm Sanh thích nghe Mộ yêu tinh gọi nàng "Đầu gỗ", đối với nàng mà nói thì đây là một cái tên thân mật. Ở trên giường, nghe Mộ yêu tinh giống như khóc lại giống như hưng phấn gọi cái tên này, Lâm Sanh cho rằng đó là một vinh quang.

Tay phải vuốt ve đỉnh núi cao vút, tay trái vuốt ve thân thể Mộ yêu tinh, môi áp môi, mũi ngửi được mùi thơm từ cơ thể Mộ yêu tinh tỏa ra.

Môi Lâm Sanh nhanh chóng di chuyển xuống mảnh đất hình tam giác, bất quá giờ phút này, Mộ yêu tinh lại phản xạ theo tự nhiên khép chân lại.

Lâm Đầu gỗ ác độc nhíu nhíu mày, rồi hình như nhớ đến những hình ảnh trong những bộ phim mà nàng đã xem, miệng cắn cắn cái qυầи ɭóŧ, sau đó rời miệng đi.

Lúc này Mộ yêu nghiệt đã sớm ra thủy.

Dùng miệng cởϊ qυầи lót mới là một kĩ năng sống, Lâm Sanh là lính mới nên vẫn không thuần thục, tuy nhiên nàng có kiên nhẫn.

Mộ Lưu Yên phía dưới thân đã hoàn toàn trống trải, Lâm Sanh đã muốn ngay lập tức tiến vào, khiêu khích ngậm nụ hoa của Mộ yêu tinh, rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Giờ phút này, Mộ yêu tinh thật là xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể quên đi.

Đây là lần đầu sao? Đây là lần đầu sao? Đầu gỗ này thật sự là lần đầu sao?!!!

Không đợi nàng phản ứng, Lâm Sanh tiếp tục ngậm nụ hoa mút mút, tiếp tục khám phá cấm địa.

Không biết từ khi nào đầu gối Lâm Đầu gỗ đã chen vào giữa hai chân Mộ yêu tinh, ngăn cho nàng không khép đùi được.

Ngươi đã khép một lần, chẳng lẽ ta sẽ để cho ngươi có lần thứ hai sao?

Đầu lưỡi ấm nóng đảo qua đảo lại khám phá cánh hoa, sau đó tiếp tục liếm về phía nhụy hoa phía trong cùng, nơi ấy đã sớm ướt đẫm.

Tuy rằng ta không phải là lần đầu tiên của ngươi, nhưng là ở trước mặt nàng bây giờ, đóa hoa nở rộ như muốn ta ngắt lấy.

Hàng vạn hàng nghìn đóa hoa, ta nguyện chỉ yêu tha thiết đóa hoa của ngươi.

Cho nên ta chỉ quan tâm đến hiện tại. Hiện tại, ngươi vì một mình ta mà mở, như thế là đủ rồi.

Nơi đó ướt sũng nước miếng Lâm Sanh, cũng không biết ai làm ai ướt nữa?

"Ân ——" Mộ Lưu Yên vô thức ấn nhẹ đầu Lâm Sanh, thân thể không tự chủ được run lên, "Đầu gỗ —— Đầu gỗ ——" Khẽ rên gọi tên nàng, dường như đã muốn lạc phương hướng.

Lâm Sanh rút đầu lưỡi về, mang theo một ít dịch của nàng, trong miệng nàng đang thưởng thức hương vị của Mộ yêu tinh.

Vâng, hình như trong bộ phim cũng có hình ảnh này, thực ra không phải là có hương vị gì sao?

Lâm Sanh quyết định không nghĩ lung tung nữa, tuy rằng không có vị gì, nhưng cảm giác vẫn rất là tuyệt.

Về phần như thế nào mới tốt, nàng không cần người ngoài nào dạy bảo nữa.

Ngón tay trượt trên mật ngọt của đóa hoa rồi tìm đường chui vào, trong nháy mắt cứ như tay nàng bị đóa hoa kia hút vào.

Tay Mộ Lưu Yên ôm lấy cổ Lâm Sanh, sau đó đặt nàng ở lồng ngực của mình, miệng không nhịn được rên lên tên của Lâm Sanh, thân thể phía dưới khẽ run, tựa hồ nàng muốn thêm.

Lưỡi Lâm Sanh hôn lên ngực Mộ Lưu Yên, lấy răng cắn nhè nhẹ hạt đậu, tay nàng cũng không ngừng chuyển động, từ một ngón tay tăng lên hai ngón tay, càng nghe được tiếng rên của Mộ yêu tinh, tay của nàng càng di chuyển nhanh.

Mộ yêu tinh đã đạt tới kɦoáı ƈảʍ cao nhất, đóa hoa ướt đẫm. Nàng thở hồng hộc, gác đầu hạnh phúc vào người Lâm Sanh.

Thân thể Mộ yêu tinh, vẻ đẹp của Mộ yêu tinh, ngực của Mộ yêu tinh, tiếng rên của Mộ yêu tinh, sức quyến rũ của Mộ yêu tinh, những điều này cứ như nam châm hút lấy Lâm Sanh, buộc nàng ở trên thân thể Mộ yêu tinh phải thăm dò thật tốt, tuyệt đối không thể nhả ra.

Thế nào là thiên đường, thế nào là địa ngục?

Đối với Lâm Sanh mà nói, thân thể của Mộ yêu tinh chính là thiên đường, đẹp đẽ đến mức không giống những người ở nhân gian.

Đối với Mộ Lưu Yên mà nói, không biết đối với Lâm Đầu gỗ bỗng thông minh như thế này thì là thiên đường hay địa ngục nữa, nhưng sự thật chính là nàng rất hạnh phúc.

Bất quá có thể khẳng định, Mộ tổng tài ngày mai sẽ vô lực đi thưởng thức phong cảnh Hải Nam.

Tay Lâm Sanh đã mỏi mệt, còn Mộ Lưu Yên, không chừng xương cốt toàn thân đều đã "đoạn".

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không sai biệt lắm, cứ như vậy đi.

Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện