Xe chấn là một bộ môn nghệ thuật sinh động, dù ở trong không gian nhỏ hẹp thế nào nhưng vẫn đạt được cảm xúc lớn nhất, thậm chí từng cảm xúc thay đổi dù nhỏ nhất cũng không giống nhau, đều nhờ vào từ từ, chậm rãi, tiếp xúc.
Lâm Sanh là tân thủ, nhưng cô có thiên phú về phương diện này, hơn nữa đối phương lại là Mộ yêu tinh, hai người họ thật sự giống như cá gặp nước, rất nhiều tư thế trên giường có độ khó cao hai người đều lần lượt thử qua rồi, giờ thay đổi địa điểm, mặc dù có chút khó khăn để hành sự nhưng cảm giác kích thích càng tăng thêm.
Về phần nội dung cụ thể là các loại dâm – từ- diễm- ngữ, tại hạ sẽ không nhất nhất thuyết minh.
Lâm Sanh có mua một hộp sữa nhưng chưa vào miệng Mộ Lưu Yên mà là vào miệng của cô. Dùng sữa đổ bê-tông mỹ nhân càng làm cho ngón trở người ta thêm đại động, cho nên Lâm Sanh nhất thời không khống chế được tắm sữa lên bộ ngực đầy đặn của Mộ Lưu Yên, sau đó dùng đầu lưỡi liếm láp lau hết, dư vị đó ngàn lời khó tả.
Đáng thương nhất chính là chiếc xe mới này, chậc chậc không biết là chiếc ghế da dưới này rốt cuộc dính bao nhiêu chất lỏng.
Mặt trời đã mọc đằng đông, ráng màu chiếu rọi đầy trời, Mộ tổng tài trong lúc này lại ngủ chết sống, phỏng chừng sét đánh cũng không tỉnh dậy. Mà vẻ mặt Lâm Sanh, tinh thần vô cùng phấn chấn ngắm nhìn bình minh trên đỉnh núi, thật đẹp a! Nhưng cho dù có bao nhiêu đẹp thì cũng không đẹp bằng yêu tinh nhà mình, chỉ cần nhớ tới chuyện tình đêm qua, Lâm Sanh cảm thấy nhân sinh thật không uổng phí. Trách không được nhiều người lại thích xe chấn đến vậy, quả nhiên chúng có tồn tại một chân lí.
Mặt trời mọc, ngày mới lại bắt đầu!
Giờ phút này Lâm Sanh mới hiểu được ngắm bình minh là có ý nghĩa gì, càng hiểu được ý nghĩa của việc cùng nhau ngắm bình minh. Tiểu thư cái gì, cô muốn ném nó ra khỏi đầu. Dù sao cũng đã là chuyện của quá khứ, hiện tại chính mình có thể chân chân thật thật mà ôm lấy Mộ yêu tinh đây mới là chân lý! Cũng chỉ có tài năng của mình mới có thể làm cho Mộ yêu tinh kêu rên còn thảm hơn so với tiểu thư kia, cái này là đủ!
Nghĩ thông suốt điểm này Lâm Sanh lấy lại tinh thần gấp trăm lần, nhìn Mộ Lưu Yên ngủ say đúng là ôn nhu đến chảy nước. Ngày hôm qua, thật sự là đủ các loại hưởng thụ a! Có thể như thế này, còn cầu điều gì?! Mộ Lưu Yên bị Lâm Sanh làm kêu rên đến mông lung buồn ngủ như mọi khi, ở trên và ở dưới thật khác biệt nhau quá lớn.
Vì hôm nay còn phải đi làm nên Lâm Sanh đành phải nhẫn tâm đánh thức Mộ yêu tinh, dù sao thì người ta cũng là tổng tài, còn rất nhiều sự vụ phải giải quyết. Hai người đơn giản mua thức ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi rồi lái xe đến công ty, vốn Mộ Lưu Yên còn muốn về nhà thay quân áo, nhưng buổi sáng còn có cuộc họp chi có thể không như ý muốn, may mà trong văn phòng còn có quần áo dùng qua của nàng, đến công ty cũng có thể thay. Lâm Sanh không tham gia cuộc họp này, cho nên ở trong phòng làm việc nằm úp sấp nghĩ miên man.
Không biết có phải là Mộ tổng tài có phải là cố ý trả thù hay không, cuộc họp hôm nay mười phần gay mùi thuốc súng, các trưởng phòng này bị nàng bắt đến hung hăng giáo huấn mà đại thư kí đứng mũi chịu sào lại vô cùng thê thảm.
Đương nhiên chuyện này Lâm Sanh không biết, cô cũng không quan tâm. Gọi điện thoại cho Sarah hỏi về chuyện gần đây, người này tỏ vẻ ở trong nhà Dư Thanh rất quen, Lâm Sanh không cần lo lắng, có rảnh lo lắng cho cô thì không bằng lo lắng cho chính mình, sau đó thì tắt máy. Đối với thái độ của loli này Lâm Sanh cũng có điểm khó hiểu, nhưng lại vô cùng tự tại. Với chủ nhà như Lâm Sanh thì cô đúng là thật sự là rất thất trách. Nhưng Lâm Sanh thất trách lại tạo ra một quan hệ khác, cái này cũng có thể tha thứ.
Vài ngày trôi qua, Sarah phải về Pháp, lúc này Lâm Sanh khẳng định là muốn đi tiễn mà Mộ Lưu Yên thái độ khác thường đi theo, Dư Thanh cũng đi theo.
Ở đại sảnh sân bay, Sarah ngày xưa hoạt bát giờ lại ít nói, Dư Thanh cũng trầm mặc không nói, Lâm Sanh có điểm bất đắt dĩ "Sarah khi trở về thay tôi gửi lời hỏi thăm ông ngoại."
Sarah liếc nhìn Lâm Sanh "Đã biết chị là đồ không có lương tâm! Hừ !" Nhìn đến người con gái bên cạnh Lâm Sanh, cô liền chán ghét, dù sao là khí tràng của các cô không hợp nhau rồi.
"Chị, không có cái gì nói với tôi sao?" Sarah xoay người nhìn Dư Thanh đứng một bên, ngữ khí có chút tức giận.
"Thuận buồn xuôi gió." Dư Thanh đẩy gọng kính vàng lên, cười có chút miễn cưỡng.
Sarah mở to hai mắt, cắn chặt răng, bộ dạng
Dư Thanh khiến cô trăm tức vạn tức, quay đầu, không hề nhìn đến mấy người.
Hử, tình huống gì đây? Lâm Sanh có chút không hiểu. Trong thời gian mình nằm viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mộ Lưu Yên cười tựa như hồ ly, ánh mắt Dư Thanh chuyển động qua lại trên người Sarah. Phòng truyền thanh thông báo cho hành khách đi đăng kí thông tin. Sarah kéo hành lý đi vào đăng ký, chẳng qua lúc đi vào lại hướng liếc mắt nhìn bên này một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Tớ còn có cuộc họp, đi trước." Dư Thanh không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại nói chuyện tâm tình, hướng Lâm sanh cùng Mộ Lưu Yên gật gật đầu rồi rời đi.
"Hai người họ làm sao vậy?" Lâm Sanh nhìn về hai hướng, khó hiểu hỏi Mộ Lưu Yên.
"Làm sao vậy? Đương nhiên là có gian tình." Mộ Lưu Yên cười ái muội "Tốt lắm, đầu gỗ, chúng ta cũng trở về đi!"
"Hả?" Lâm Sanh bị lời nói Mộ Lưu Yên làm hoảng sợ, tuy biết là trong đầu Mộ Lưu Yên có ý tác hợp Dư Thanh cùng Sarah, nhưng chỉ trong một tuần ở chung với nhau? Có phải là quá nhanh không?! Thật hay giả?!
"Đi thôi!" Lôi kéo Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên đi rất sung sướng, đại sự cả đời khuê mật của nàng cuối cùng cùng giải quyết được rồi. Chung quy là không thể để mình thì hạnh phúc còn bằng hữu của mình, cậy ấy lại độc thân? Huống hồ bây giờ lại giải quyết được vấn đề tình địch, cư nhên là tâm tình tốt không ít.
"Yêu tinh, không phải đi về công ty à?" Lâm Sanh thấy Mộ yêu tinh hình như là đi không đúng hướng, nghi hoặc hỏi.
"Đưa em đi đến một nơi" Đem xe dừng ở ve đường, Mộn Lưu Yên nắm tay Lâm Sanh đi tới tiệm trang sức trong một trung tâm thương mại.
"Mộ tổng tài, ngài đã đến có muốn nhìn thử hay không?" Nhân viên mậu dịch vừa nhìn thấy Mộ Lưu Yên liền hai mắt mở to, lóe lên một trương nhân dân tệ.
"Không cần, trực tiếp đem ra cho tôi là được rồi."
"Được, mời ngày nhận."
Lâm Sanh đứng một bên, trong lòng nghĩ, đại khái là Mộ yêu tinh lại đi mua trang sức.
Mộ Lưu Yên này mỗi lần mua trang sức là chọc mù mắt chó của Lâm Sanh, phỏng chừng mỗi lần mua so với tiền cô kiếm là gấp n lần. Bao nuôi Mộ yêu tinh trên cơ bản là một cái nhiệm vụ bất khả thi, chi tiêu một ngày của chị ấy còn nhiều hơn tiền lương một tháng của chính mình.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi." Kéo cánh tay Lâm Sanh , trong tay cầm theo một cái túi nho nhỏ, Mộ tổng tài hưng phấn thúc giục. Mộ Lưu Yên ngồi trên ghế điều khiển, cao hứng đưa cái túi cho Lâm Sanh "Mở ra nhìn xem có thích không?"
"Tặng cho em?" Có chút bất ngờ, bởi vì nhận quà của Mộ yêu tinh, chính mình có chút ngạc nhiên.
"Ừ, xem thử đi." Lâm Sanh mở ra liếc nhìn một phen quả thực là một đôi bông tai tinh xảo, kim cương lóe sáng, rất là chói mắt.
"Chị thấy em rõ ràng là có bấm lỗ tai nhưng lại không mang, nếu đầu gỗ mang cái này nhất định nhìn rất đẹp." Mộ Lưu yên lấy bông tai ra cầm "Chị mang cho em nha?" Lân Sanh thật ra có chút ngượng ngùng, Mộ yêu tinh đây là trên đường cái, có phải là làm quá không?!
Nhưng cô cùng không nhẫn tâm mà làm Mộ Lưu Yên mất hứng, phối hợp gật gật đầu "Được"
Đem đầu nép qua, tùy Mộ yêu tinh.
"Quả nhiên nhìn rất đẹp." Mộ tổng tài khen tới khen lui, đầu gỗ nhà mình đúng là nhân trung long phượng, đẹp không tả được, Vô cùng hợp với đôi bông tai kim cương này, làm Mộ yêu tinh lóa cả mắt
"Có ngụ ý gì sao?" Lâm Sanh nghiên đầu cười, trong mắt tràn đầy sũng nịch.
"Đầu gỗ của chị chỉ có thể nghe lời chị." Chỉ chỉ lên đôi bông tai, Mộ yêu tinh cười vô cùng quyến rũ.
Ôi chao u uy, yêu tinh, chị sao lại có thể đáng yêu như thế? Lâm Sanh nhất thời không nhịn được, trực tiếp trên xe cùng Mộ tổng tài nhẹ nhàng hôn môi.
"Được" Lâm Sanh híp mắt, nhẹ giọng nói ở bên tai Mộ tổng tài " Nhưng trên giường phải nghe em."
Ý này không cần nói cũng biết. Thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc Lâm Sanh, sau đó giẫm chân ga, hướng về phương xa phía trước.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chậc chậc, lập tức tộc trưởng muốn tới,Truyện convert hay :
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Nghĩ Đương Cá Mặn